DUYÊN NGHIỆP CHA MẸ VÀ CON CÁI
Theo quan niệm nhà Phật,
Có nghiệp quả, nhân duyên
Giữa con cái, bố mẹ,
Kiếp hậu và kiếp tiền.
Cơ bản có bốn dạng.
Một - con cái sinh ra
Là để mang phúc lộc
Đền đáp cho mẹ cha.
Hai là để đòi nợ.
Ba - trả nợ kiếp xưa.
Bốn là để báo oán,
Không thiếu cũng không thừa.
Cha mẹ và con cái,
Nếu không có nhân duyên
Thì đã không gặp gỡ,
Không hạnh phúc, buồn phiền.
Đức Phật đã dạy thế
Cả hàng nghìn năm nay.
Trong Kinh Phật có chép
Một câu chuyện thế này.
*
Ngày xưa ở làng nọ
Có một cặp vợ chồng.
Không giàu nhưng đủ sống,
Suốt đời làm nghề nông.
Sau nhiều năm cầu tự,
Họ sinh được người con.
Con gái, hay đau ốm,
Gầy yếu và héo hon.
Cô con đau ốm ấy
Là gánh nặng trong nhà.
Cả tinh thần, vật chất,
Đè lên vai mẹ cha.
Để có tiền chữa bệnh,
Họ nhịn mặc, nhịn ăn.
Phải làm việc vất vả,
Đồ đạc phải bán dần.
Đến năm mười tám tuổi,
Cô gái bảo người cha:
“Con muốn ăn thịt ngựa.
Con ngựa của nhà ta.”
Ông bố nghe, chết lặng:
Con ngựa ấy của ông
Là tài sản duy nhất
Phải giữ để làm đồng.
Nhưng nhìn con thoi thóp,
Cái chết đang đến gần.
Ông đành gạt nước mắt
Giết ngựa cho con ăn.
Ăn xong, cô gái chết,
Một cái chết an bình.
Để lại sự nghèo đói
Cho cha mẹ của mình.
Ông bố tìm gặp Phật,
Hỏi duyên cớ vì sao.
Vì sao có con gái,
Không được vui ngày nào?
Phật đáp: “Vào kiếp trước
Cô con gái của ông
Là tiểu thư giàu có,
Con cái hàng vương công.
Lúc nàng mười tám tuổi,
Một hôm theo mẹ cha
Cùng gia nhân, đầy tớ
Thăm thú một nơi xa.
Giữa đường gặp toán cướp
Xông ra cướp bạc vàng.
Tên thủ lĩnh vung kiếm
Giết chết cha mẹ nàng.
Bị tên cướp hãm hiếp.
May chưa bị chặt đầu,
Nàng leo lên đỉnh núi,
Gieo mình xuống vực sâu.
Trước khi chết nàng nguyện
Trả thù cho mẹ cha,
Giết chết tên tướng cướp
Ở một kiếp không xa.
Về sau, tên tướng cướp,
Vì tội lỗi của mình,
Chết hóa kiếp thành ngựa,
Sống như loài súc sinh.
Nó chính là con ngựa
Ông nuôi bấy lâu nay.
Còn nàng tiểu thư nọ
Thành con ông sau này.
Nàng đến để báo oán,
Trả thù cho mẹ cha.
Vì trong vụ cướp ấy
Ông là người tham gia.
May sau nhờ hối cải,
Làm việc tốt giúp đời,
Nên khi chết lần nữa
Được tái sinh làm người.”
Nghe Đức Phật dạy thế,
Người nông dân về nhà,
Cam chịu cảnh nghèo đói,
Không một lời kêu ca.
DUYÊN NGHIỆP BỐ MẸ VÀ CON CÁI - 2
Có đôi vợ chồng nọ
Gia cảnh loại bình thường.
Họ sinh đươc cậu bé
Khôi ngô và dễ thương.
Càng lớn càng xinh đẹp,
Càng dễ thương, khôi ngô.
Có điều, cậu thật lạ,
Ăn không bao giờ no.
Hơn thế, chỉ thích thịt.
Ngày nào không được ăn
Là nằm như bệnh nặng,
Khóc, luôn miệng cằn nhằn.
Thương con, hai người nọ
Bán hết ruộng, hết nhà.
Năm cậu hai mươi tuổi,
Chỉ còn lại con la.
Con la giúp chở mướn
Để kiếm ăn qua ngày,
Thế mà rồi con họ
Một hôm nói thế này:
“Bố mẹ hãy giết thịt
Con la này cho con.
Ăn hết nó, chắc chắn
Căn bệnh sẽ không còn.
Tuy nhiên, thịt của nó
Chỉ một mình con ăn.
Không được cho ai khác,
Dẫu chỉ một móng chân”.
Hai người gạt nước mắt,
Làm thịt la, vô tình,
Vì quên và vì đói
Họ chừa lại cho mình
Một cẳng chân bé nhỏ
Chỉ toàn da với xương.
Bao nhiêu thịt còn lại
Cho cậu con đáng thương.
Cậu một mình ăn hết.
Không khỏi bệnh, lạ thay.
Mà lịm dần rồi chết.
Bố mẹ khóc nhiều ngày.
*
Một nhà sư khất thực
Ngẫu nhiên đi ngang nhà.
Sau khi nghe mọi chuyện,
Nói: “Con trai ông bà
Kiếp xưa là chủ nợ,
Nay báo oán để đòi.
Chừng ấy năm nuôi nấng,
Coi như trả xong rồi.
Tuy nhiên, vẫn chưa hết.
Là vì cái chân la.
Tối nay họ sẽ đến
Để đòi nốt ông bà”.
*
Đúng như nhà sư nói.
Tối ấy, lúc nửa đêm,
Một bóng người to lớn
Lừng lững bước lên thềm.
Đi theo sau, tập tễnh
Là con la ba chân.
Con la họ yêu quý
Đã giết cho con ăn.
“Tôi đã bảo hai vị
Phải dành hết cho tôi.
Thế mà hai vị nỡ...
Giờ lại đến để đòi”.
Sáng hôm sau, sợ quá,
Hai người lạy nhà sư
Bày giúp cách thoát nạn.
Ông này, vốn nhân từ,
Đã lập đàn giải hạn.
Có thể ông cao tay.
Có thể nợ quá ít,
Chủ nợ thôi quấy rầy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét