Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2020

Cổ Học Tinh Hoa







TẢN MẠN NGÀY MƯA

*
Đôi khi có ai đó
Bước vào cuộc đời ta.
Và rồi ta chợt hiểu
Khi người ấy đi xa.

Rằng chính nhờ người ấy
Ta biết mình là ai.
Biết được đời là ngắn,
Nhưng đời cũng còn dài.

Đôi khi có những chuyện
Thật bất ngờ, xót xa
Và đau đớn đến mức
Tưởng không thể vượt qua.

Nhưng khi vượt được nó,
Dẫu mất mát, hy sinh,
Ta thực sự hiểu được
Sức mạnh của chính mình.

*
Mọi việc có nguyên cớ.
Không có gì ngẫu nhiên.
Cái gì cũng có giá,
Mà không hẳn bằng tiền.

Đau đớn và mất mát
Giúp ta sớm trưởng thành.
Bệnh tật và đau ốm
Giúp ta bảo vệ mình.

*
Ngay cả khi tuyệt vọng,
Hy vọng vẫn đang còn.
Hãy để đốm lửa ấy
Thắp sáng lại tâm hồn.

Không kéo dài mãi mãi
Tuyệt vọng và buồn đau.
Khi cái cũ biến mất,
Cái mới sẽ bắt đầu.

*
Nếu ai đó bất chợt
Làm bạn thấy tổn thương.
Hãy bình tĩnh đáp lại
Bằng tình yêu, tình thương.

*
Không ai có thể biết
Chuyện xẩy ra ngày mai.
Nhưng dù gì đi nữa,
Hãy tin vào ngày mai.

*
Hãy cảm ơn rằng bạn
Chưa thật sự lớn khôn.
Đời mà lớn khôn quá
Có thể sẽ rất buồn.

Hãy cảm ơn rằng bạn
Tạm thời vẫn còn nghèo.
Vì nghèo là động lực
Vươn lên để thoát nghèo.

Sống mà không động lực
Cũng không hay lắm đâu.
Hãy cảm ơn lần nữa
Rằng bạn còn chưa giàu.

Hãy cảm ơn thử thách
Và bão tố cuộc đời.
Vì đời ít thử thách,
Ít cơ hội thành người.

Hãy cảm ơn cả việc
Bạn đọc sách chưa nhiều.
Vì cái cần khám phá
Thực sự đang còn nhiều.

Hãy cảm ơn rằng bạn
Ngu ngốc kiểu trẻ con.
Không có cái ngu ấy,
Sẽ không có cái khôn.

Hãy cảm ơn rằng bạn
Đôi khi mệt rã rời.
Bạn mệt vì nỗ lực
Cho mình và cho đời.

Hãy cảm ơn con cái
Khi quấy nghịch trong nhà.
Điều ấy giúp bạn hiểu
Ơn sinh thành mẹ cha.

*
Dễ nhất là bới móc,
Chê lỗi lầm chúng sinh.
Khó nhất là chiến thắng
Cái sợ hãi của mình.

Có thể quá khứ đẹp.
Có thể tương lai hay.
Nhưng ngày tuyệt vời nhất
Chính là ngày hôm nay.

Người gây bất hòa nhất
Là người hay phàn nàn.
Người tâm hồn yếu nhất
Chưa khó đã kêu than.

Trải nghiệm cay đắng nhất
Là không còn tin mình.
Cảm giác mãn nguyện nhất
Là hài lòng với mình.

Nhu cầu to lớn nhất
Với ta, sống làm người,
Không phải là vật chất,
Mà ý nghĩa cuộc đời.

Quà tặng quí giá nhất
Mà bạn cho người ta,
Rất nhỏ mà rất lớn,
Đó là lòng vị tha.

Điều đáng lo nghĩ nhất
Sống ở đời, dẫu sao,
Không phải là cái chết,
Mà sống như thế nào.

Điều ta đáng làm nhất
Không phải cố làm giàu,
Mà tích lũy, chia sẻ
Tình yêu thương cho nhau.

*
Quan tâm đến người khác
Tưởng như chẳng khó gì.
Thế mà trên thực tế
Là điều khó cực kỳ.

Ai đấy đang tuyệt vọng,
Ta an ủi đôi lời.
Lạ - không chỉ người ấy,
Mà ta cũng nhẹ người.

Ai đó đang đau khổ,
Ta nói lời thương yêu.
Ta sẽ thấy cuộc sống
Có ý nghĩa hơn nhiều.

Phật dạy: Làm việc thiện
Để cứu giúp chúng sinh.
Ta, mỗi người phải chọn
Một việc thiện cho mình.

Phải nằm yên một chỗ
Trên giường bệnh, chúng ta
Mới suy ngẫm nghiêm túc
Việc xấu tốt đã qua.

Tâm hồn, như cơ thể,
Cũng đau ốm nhiều khi.
Nên tâm hồn cần được
Khám và chữa định kỳ.

Sự giúp đỡ lớn nhất
Ta dành cho một người
Là giúp được người ấy
Sống có ích cho đời.

Thời gian cứ lặng lẽ
Thản nhiên trôi từng giây,
Cho dù ta bận rộn
Hay nằm lười suốt ngày.

Thời gian là phương thuốc
Chữa bách bệnh trên đời.
Đặc biệt các đau đớn
Trong tâm hồn con người.

Ta không thể thay đổi
Cả thế giới xung quanh,
Nhưng cái ta có thể
Là thay đổi chính mình.

Khi ai yêu ai đó
Vô tư và thực lòng,
Người ta sẽ chăm sóc
Vô tư và thực lòng.

Nếu muốn, ta có thể -
Xin hãy tin điều này -
Biến phiền muộn nhỏ nhặt
Thành niềm vui hàng ngày.

Một người mà không biết
Tự giúp đỡ chính mình,
Thì cũng khó hy vọng
Giúp đỡ được chúng sinh.

*
Chúng ta ai cũng bận
Vì cuộc sống mưu sinh,
Nhưng hãy dành, nếu được,
Chút thời gian của mình

Để hàng ngày lặng lẽ
Soi gương rồi mỉm cười.
Điều ấy giúp giảm bớt
Những lo âu cuộc đời;

Để đêm nằm chiêm nghiệm
Những việc làm trong ngày,
Rồi tự rút kết luận.
Rất quan trọng điều này;

Để tận hưởng cuộc sống,
Ngắm cây cỏ, thiên nhiên.
Tức là ta một bước
Lại gần hơn Tâm Thiền;

Để tranh thủ đọc sách.
Đọc sách là con đường
Nhanh nhất đến Trí Tuệ,
Tình Yêu và Tình Thương;

Để nhận của ai đó
Chút hơi ấm tình yêu;
Để ta yêu lại họ.
Hạnh phúc vốn hai chiều;

Để chung vai chia sẻ
Đau buồn và khó khăn.
Với mọi người có thể.
Nhất là với người thân…

Một ngày không dài lắm,
Nhưng vẫn là một ngày.
Nếu ta sống ích kỷ,
Tức là phí một ngày.

*
Hãy bước đi thong thả
Giữa dòng đời ồn ào.
Đêm, dù bận, hãy cố
Ngước nhìn bầu trời sao.

Hãy để lòng rộng mở
Để lắng nghe mọi người.
Chúng ta ai cũng có
Nỗi niềm riêng cuộc đời.

Dù chuyện gì đi nữa,
Hãy luôn là chính mình.
Đời chỉ một lần sống,
Vậy hãy sống hết mình.

Thời gian không quay lại
Để chúng ta sửa sai,
Cảm ơn hay luyến tiếc.
Mà đời cũng không dài.

Quan trọng là ý nghĩa,
Chứ không phải sống lâu.
Cuộc đời thường ý nghĩa
Một phần nhờ khổ đau.

Hãy đặt một mục đích
Rồi theo đuổi đến cùng.
Lặng lẽ sống nghĩa hiệp,
Lặng lẽ thành anh hùng.

Hãy tự tin, đừng cố
Che giấu cảm xúc mình.
Cứ thản nhiên mà sống.
Đừng khoe mình thông minh.

Hãy rèn luyện sức mạnh
Không chỉ của bắp cơ,
Để sẵn sàng đối phó
Với tai họa bất ngờ.

Dũng cảm và mạnh mẽ
Thường chính là những người
Trong giây phút bão táp
Giữ được lòng thảnh thơi.

*
Hãy tin điều tốt đẹp
Mà bạn đã từng tin.
Dù người ta bảo xấu,
Dù người ta không tin.

Cả khi bạn tuyệt vọng,
Hãy tin sẽ có ngày
Sớm muộn rồi sẽ đến,
Tốt đẹp hơn hôm nay.

Cuộc đời đầy phép lạ.
Nếu bạn thực lòng tin,
Rồi phép lạ sẽ đến
Như câu chuyện thần tiên.

Hãy tin vào cuộc sống.
Hãy tin vào tình người.
Cho mà không chờ đợi
Sự đền ơn của đời.

Hãy tin vào nhân loại.
Nhân loại như đại dương.
Dẫu vài giọt vẩn đục,
Vẫn xanh đẹp bình thường.

Hãy tin và hành động
Vì mục đích tốt lành.
Mọi lý thuyết đều xám.
Chỉ cây đời mãi xanh.

Mục đích mình đã chọn
Hãy đeo đuổi đến cùng.
Đừng bao giờ bỏ cuộc,
Dù bị chê điên khùng.

Hãy tin và cảm nhận
Cái đẹp của tình yêu.
Hãy bớt tin mù quáng
Vào những kẻ giáo điều.

Cả khi cô đơn nhất,
Hãy tin rằng bên mình
Vẫn có người đang đợi,
Chìa bàn tay thân tình.

Niềm tin là đôi cánh
Nâng đỡ mọi ước mơ.
Đừng bao giờ đánh mất.
Nhớ nhé, đừng bao giờ.

*
Để nhận biết giá trị
Của một năm, xin mời
Hỏi sinh viên năm cuối
Thi rớt, đang chán đời.

Để nhận biết giá trị
Của một tháng, dài không,
Xin hỏi các bà chửa
Chờ sinh con đầu lòng.

Để nhận biết giá trị
Của một ngày bao nhiêu,
Hỏi người làm công nhật
Lĩnh lương vào buổi chiều.

Để nhận biết giá trị
Của dẫu chỉ một giờ,
Hãy hỏi đôi trai gái
Đang tâm tình mộng mơ.

Để nhận biết giá trị
Chỉ một phút cỏn con,
Hãy hỏi ông hành khách
Nhỡ chuyến bay, đang buồn.

Để nhận biết giá trị
Của một giây đời thường,
Hãy hỏi người thi đấu
Suýt đoạt được huy chương.

Để nhận biết giá trị
Của cả một đời người,
Hãy hỏi người bệnh nặng
Đang sắp sửa lìa đời.

Thời gian bạn quí lắm.
Hãy tận hưởng từng giây
Để sống có ý nghĩa
Và hạnh phúc hàng ngày.


CHÚ TIỂU VÀ SƯ THẦY

“Bạch thầy, con buồn lắm.
Người ta nói xấu con”.
“Xấu thì người ta nói.
Sao con phải thấy buồn?”

“Bạch, nhưng con không xấu”.
“Vậy thì không phải lo.
Người bịa chuyện nói xấu
Mới đáng thương, đáng lo.

Đáng thương vì vất vả
Đơm đặt chuyện không cần.
Cau có và hậm hực,
Đến mất ngủ, mất ăn.

Còn con, bị nói xấu
Và người khác hiểu nhầm,
Thì cũng là dịp tốt
Rèn cái Nhẫn, cái Tâm...”

*
Bài học về ứng xử
Ở cõi này Ta Bà.
Nó cũng là bài học
Cho mỗi một chúng ta.



HUYỀN SỬ PHƯƠNG ĐÔNG


Ta sinh ra, từ bé
Luôn thầm hỏi trong đầu:
Ai làm nên vũ trụ?
Lúc nào và do đâu?

Phương Tây có Kinh Thánh
Và Kinh Phật phần nào
Đã giải thích điều ấy.
Còn Trung Quốc thì sao?

Dưới đây là câu chuyện
Về Bàn Cổ, Nữ Oa
Và Thần Nông, thủy tổ
Người Việt Nam chúng ta.

1
BÀN CỔ

Thời ấy, cả vũ trụ
Là một cõi hỗn mang,
Có hình một quả trứng
Bao bọc bằng mây vàng.

Trong quả trứng vàng ấy
Một vị thần đang nằm,
Có tên là Bàn Cổ,
Ngủ mười tám nghìn năm.

Ngày nọ, thần tỉnh dậy,
Duỗi hai chân, hai tay,
Làm quả trứng bị vỡ,
Xé rách lớp mây dày.

Ánh sáng từ quả trứng
Tỏa đi khắp muôn nơi,
Đủ các màu tinh khiết,
Thành Thiên Đường, Bầu Trời.

Sợ Bầu Trời sụp đổ,
Thêm mười tám nghìn năm
Thần giơ tay chống đỡ,
Không một phút được nằm.

Nhờ vậy, Trời cách Đất
Ba mươi nghìn dặm đường.
Dưới đất là Địa Ngục.
Ngoài Trời là Thiên đường.

Rồi dần dần xuất hiện,
Trước hết là núi sông,
Rồi chim chóc, muông thú,
Và hoa nở trên đồng.

Rất có thể Bàn Cổ,
Cho tận đến ngày nay
Vẫn làm còn việc ấy,
Việc đỡ bằng hai tay

Để bầu trời không sụp,
Và vũ trụ bao la
Vẫn tiếp tục tồn tại,
Che chở cho chúng ta.

*
Bàn Cổ, theo thuyết khác,
Có ba con, đó là
Thần Phục Hy, con trưởng,
Rồi Hoa Tư, Nữ Oa.

Thần Bàn Cổ hưởng thọ
Đúng mười tám nghìn năm.
Cai trị cả vũ trụ,
Rực rỡ và tối tăm.

Sau ngài, đảm chức ấy
Là Thiên Hoàng, Địa Hoàng.
Và rồi quản vũ trụ
Ngày nay là Nhân Hoàng.

2
NỮ OA

Nữ Oa, theo truyền thuyết,
Là nữ thần vá trời.
Luôn bay lượn đây đó,
Nửa rồng và nửa người.

Khi thấy thần Bàn Cổ
Khai thiên lập địa xong.
Trên mặt đất đã có
Muông thú và núi sông.

Nhưng vẫn thiếu gì đấy
Để làm nên cuộc đời.
Thiếu trí khôn, tình cảm.
Và Bà tạo con người.

Suốt nhiều ngày vất vả,
Lấy bùn sông Hoàng Hà,
Nữ Oa nặn người đất
Có khuôn mặt giống bà.

Rồi Bà hà hơi ấm.
Hơi Dương thành đàn ông.
Hơi Âm thành người nữ.
Hai chân thay đuôi rồng.

Chẳng bao lâu, mặt đất
Đã có rất nhiều người.
Quanh Bà, họ nhảy múa,
Ca hát và vui cười.

Để người tự sinh sản,
Bà ghép họ thành đôi,
Người nam và người nữ.
Cứ thế tự sinh sôi.

Cũng một phần vì vậy,
Người ta xem Nữ Oa
Là nữ thần sinh sản,
Che chở cho đàn bà.

*
Chợt một tai họa lớn
Đổ xuống đầu loài người.
Thần Cộng Công làm phản,
Làm thủng một mảng trời.

Nữ Oa phải vác đá
Vá lại mảng trời này.
Những viên đá ngũ sắc.
Cuối cùng, sau nhiều ngày

Bầu trời lại lành lặn.
Cuộc sống của loài người
Lại bình yên như cũ,
Tốt đẹp và xanh tươi.

Bà còn đặt các luật
Về hôn nhân, gia đình.
Dạy người biết chơi nhạc,
Biết chung sống hòa bình.

3
THẦN NÔNG

Thần Nông, người kế vị
Thần Nữ Oa sau này,
Được xem là thủy tổ
Dân tộc Việt ngày nay.

Cuốn Đại Việt Sử Ký
Có chép lại như sau:
Trời chia làm hai nửa,
Bắc và Nam đều nhau.

Nửa Bắc của Trung Quốc.
Nửa Nam của chúng ta.
Hai bên núi Ngũ Lĩnh
Quanh năm mây sáng lòa.

Chúng ta thuộc dòng dõi
Của thủy tổ Thần Nông,
Còn gọi là Viêm Đế,
Cao quý bậc tiên rồng.

Cháu của vua Viêm Đế,
Cháu ba đời, Đế Minh,
Khi đi qua Ngũ Lĩnh,
Gặp một nàng tiên xinh.

Họ lấy nhau, sinh hạ
Được hai người con trai.
Đế Nghi là con trưởng.
Lộc Tục, con thứ hai.

Khi ngài chết, con trưởng
Được truyền ngôi Trung Hoa.
Lộc Tục được di chúc
Làm vua phía nước ta.

Ngài bước lên ngôi báu,
Xưng là Kinh Dương Vương.
Đặt tên nước Xích Quỷ,
Theo luân lý, đạo thường.

Rồi ngài lấy con gái
Của Động Đình Hồ Quân,
Sinh con trai, Hồ Lãm,
Sau là Lạc Long Quân.

Lạc Long Quân, ta biết
Đã lấy nàng Âu Cơ.
Sinh ra dân tộc Việt
Tồn tại đến bây giờ.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét