CHÓ NHÀ VÀ CHÓ SÓI
Chó nhà hỏi chó sói:
“Anh có nhà ở không?”
“Không có, chó sói đáp.
Tôi sống trong rừng thông”.
“Ôi, tội nghiệp anh quá.
Thế còn về chuyện ăn?
Chắc phải có ai đó
Cho ăn, ngày ba lần?”
“Cũng không, chó sói đáp.
Tôi phải tự mình lo.
Kiếm ăn vất vả lắm,
Thường bữa đói bữa no”.
“Có ai vào buổi sáng
Dắt anh đi dạo không,
Vào các công viên nhỏ,
Thậm chí đi ra đồng?”
“Không, không ai làm thế,
Cả xưa và cả nay”.
“Thế thì khổ anh quá.
Sao để đến nước này?”
“Cảm ơn, chó sói đáp.
Nhưng tôi được tự do.
Còn hơn anh, nô lệ,
Dẫu anh được ăn no”.
*
Sướng khổ do cách nghĩ,
Và là chuyện cá nhân.
Chưa hẳn giàu đã sướng.
Chưa hẳn khổ vì bần.
SỐNG VÀ CHẾT
Thiền sư bảo chú tiểu:
“Con khóc khi chào đời.
Nhưng người khác thấy thế
Lại vui và mỉm cười.
Mọi người buồn, than khóc
Khi con rời đời này.
Bản thân con thanh thản
Được nhắm mắt, xuôi tay.
Theo luật trời đã định.
Sống chết đến với con.
Sống chưa hẳn là sướng.
Chết chưa hẳn là buồn.
SAO CỨ LÀM KHỔ MÌNH?
Đệ tử hỏi sư phụ:
“Thưa thầy, sống ở đời,
Quả rất nhiều sự lạ.
Nhất là về con người...”
Sư phụ đáp: “Đúng vậy.
Họ mong chóng trưởng thành
Để rồi than tuổi trẻ
Vụt trôi qua rất nhanh.
Họ đánh đổi sức khỏe
Để kiếm thật nhiều tiền
Rồi đổ bệnh, chữa trị
Tốn kém gấp bội tiền.
Họ sống như ma ám,
Chỉ lo về tương lai
Mà quên mất hiện tại.
Tức là mất cả hai.
Cứ thế, họ lơ lửng
Giữa hiện thực ước mơ.
Và rồi chết, ngơ ngác
Như chưa sống bao giờ”.
*
Con người là như vậy,
Cả tôi cả các anh.
Mà đã biết như vậy,
Sao cứ làm khổ mình?
BẢN CHẤT CON NGƯỜI
Anh có tốt đến mấy,
Rồi người ta cũng quên.
Anh có giúp đến mấy,
Rồi người ta cũng quên.
Vì con người, bản chất
Là tham và vô ơn.
Phần đông đến khi chết
Cũng chẳng hề khá hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét