TỈ PHÚ CHUCK FEENEY
Bề ngoài trông giản dị,
Như một ông già nghèo,
Có vẻ còn keo kiệt.
Da xạm và nhăn nheo.
Nhưng ông, ông già ấy,
Tỉ phú Chuck Feeney,
Được Bill Gates, Buffett
Thành kính tôn làm thầy.
Ông là siêu tỉ phú,
Nhưng không có ô tô.
Đi làm bằng xe buýt.
Chiếc túi bằng vải thô.
Bảy sáu tuổi vẫn sống
Trong căn hộ hai phòng,
Loại cho thuê giá rẻ.
Đồ đạc gần như không.
Thức ăn - bánh sandwich,
Sữa hâm nóng, cà chua
Và các loại rau quả,
Tùy giá và tùy mùa.
Ông già “nghèo khổ” ấy,
Tỉ phú Chuck Feeney,
Suốt cả đời lặng lẽ
Làm từ thiện hàng ngày.
Ông lặng lẽ hiến tặng
Ba trăm triệu đô-la
Cho đại học Stanford
Và California.
Năm trăm tám tám triệu
Cho đại học Cornell.
Gần một tỉ xây mới
Bảy trường, New Ireland.
Ông lập quỹ từ thiện
Làm phẫu thuật nụ cười
Giúp trẻ em nghèo khổ
Thấy niềm vui cuộc đời.
Ngoài ra, ông quyên được
Hơn bốn tỉ đô-la.
Dự định còn quyên nữa,
Gấp đôi hoặc gấp ba.
*
Lặng lẽ làm từ thiện
Suốt mấy chục năm nay.
Vì sao? - có người hỏi.
Ông đáp lại thế này:
“Tôi không hề hà tiện
Trong ăn uống, chi tiêu.
Với tôi, thế là đủ.
Con người không cần nhiều.
Mà rồi, chỗ Thượng Đế
Không có khái niệm giàu.
Ta sinh ra trần trụi,
Chết trần trụi như nhau.
Đấy là chưa nói chuyện,
Cũng là việc hiển nhiên,
Xưa nay tấm vải liệm
Không có túi đựng tiền”.
MỘT NGƯỜI
Ở đời có những chuyện
Chỉ liên quan đến ta.
Có những cửa ải khó
Chỉ một mình vượt qua.
Có những lúc tuyệt vọng
Không ai để chuyện trò.
Có những giọt nước mắt
Tự mình phải lau khô…
Ở đời thường vẫn thế.
Luôn vẫn thế ở đời.
Mà ta thì khao khát
Một người, chỉ một người.
KHỈ VÀ RỪNG
Vợ chồng cô cháu đến
Háo hức khoe: Thằng Hành
Vừa rồi cho đi học
Một lớp xịn tiếng Anh.
Càng háo hức khi nói:
Học đã mấy tháng nay.
Bốn trăm nghìn một buổi.
Mỗi tuần học bốn ngày.
Ông Béo nghe, im lặng,
Thương hại nhìn thằng Hành.
Mới năm tuổi, thằng bé
Gầy đét, da tái xanh.
Thậm chí không muốn hỏi
Xem học hành ra sao.
Vì không hỏi cũng biết
Trình độ nó thế nào.
*
Người Việt ta, thật tởm,
Cứ đua nhau làm giàu.
Làm giàu bằng mọi cách
Cốt chỉ khoe với nhau.
Cứ như ta ghê lắm.
Thử hỏi ta là ai?
Ta là quê một cục,
Tầm tầm cái đức tài.
Cái quê một cục ấy
Còn khoe việc thằng Hành
Đi học bơi, vui lắm,
Ở bể bơi Nhà Xanh.
Học bơi thì đồng ý.
Nhưng tiền học thì không.
Mỗi buổi hai tiếng học,
Tức sáu trăm nghìn dồng.
Trời ơi, sao nhiều thế?
Chúng chặt chém chúng mày.
Dạ thưa, ai cũng vậy.
Ai cũng trả giá này.
Chúng cháu là nhất định
Cứ phải cho thằng Hành,
Không được thua chúng bạn,
Học thật giỏi tiếng Anh.
*
Nếu muốn, ta có thể
Đưa khỉ ra khỏi rừng,
Nhưng không đưa được rừng
Ra khỏi đầu con khỉ.
Một ông bác tốt bụng
Có thể khuyên cháu mình,
Nhưng không thể bảo đảm
Chúng sẽ thành thông minh.
HUY CHƯƠNG
Bố tôi, chín tám tuổi,
Tháng trước được huy chương
Vì có công thồ gạo
Nhiều lần ra chiến trường.
Cụ kể thồ hai tạ
Từ Vinh ra Điện Biên
Ăn mất hơn một tạ,
Vì đi mấy tháng liền.
Sang Lào còn hơn thế
Do đường núi và xa.
Mấy lần suýt mất mạng
Vì máy bay “bà già”.
Được huy chương, vui lắm.
Cụ kể rất tự hào.
Cụ bà, chín bảy tuổi,
Nghe, không nói lời nào.
Cụ cũng vui, hẳn thế -
Huy chương kèm theo tiền.
Nhưng chắc cụ ghen tị
Vì cụ thời thanh niên
Cũng dân quân kháng chiến,
Luyện tập chẳng thua ai,
Súng gỗ, quần móng lợn,
Cũng lăn lê bò toài.
Thế mà không được thưởng.
Chỉ hàng tháng đều đều
Nhận trợ cấp già yếu.
Mấy trăm, cũng là nhiều.
Hai cụ ơn đảng lắm.
Ơn chế độ, chính quyền.
Giờ con đàn, cháu đống,
Có nhà và có tiền.
Vừa đấm lưng cho cụ,
Tôi, cũng một ông già,
Nghe mà lòng xúc động.
Tự nhiên mắt lệ nhòa.
Tự nhiên thấy xấu hổ
Vì thói thích phê bình.
Như thể con bất hiếu
Với cha mẹ của mình.
May hai cụ chưa biết
Rằng ông con, rỗi hơi,
Viết bài chê nhà nước,
Không ít khi nặng lời.
BRACK OBAMA
1
Sẽ không có thay đổi
Nếu chúng ta cứ chờ
Ai đó, lúc nào đó
Trong hy vọng mập mờ.
Chính ta là ai đó
Mà chúng ta đang chờ.
Chính ta là thay đổi
Mà chúng ta ước mơ.
2
Sự thay đổi có được
Nhờ những người bình thường
Dám vượt lên tất cả
Để làm việc phi thường.
3
Không có gì có thể
Ngăn được hàng triệu người
Khi họ muốn thay đổi
Để làm lại cuộc đời.
4
“Nước Mỹ được dân chủ,
Tự do như hôm nay
Là nhờ tôi, tổng thống
Bị chỉ trích hàng ngày”.
Nhìn dân ta háo hức
Chờ đợi đón chào ông,
Tổng thống đế quốc Mỹ,
Mà chợt thấy chạnh lòng
Thương mấy triệu người chết
Trong cuộc chiến trước đây.
Họ chết để đất nước
Có được ngày hôm nay.
Vì nói gì thì nói,
Cái chết mấy triệu người
Là cái chết vĩ đại,
Đáng được hưởng thảnh thơi.
NGẪU TÁC
Niềm vui to lớn nhất
Là những việc bình thường
Ta làm, gửi vào đó
Một chút tình yêu thương.
Nhờ những việc bé nhỏ
Chúng ta dần trưởng thành.
Nhờ những lời nói đẹp
Tâm ta thành tâm lành.
Cái cao cả, vĩ đại
Luôn thấm đẫm yêu thương.
Người vĩ đại trước hết
Là những người bình thường.
TRẺ KHÔNG CẦN HỌC GIỎI
Trẻ không cần học giỏi
Để còn có thời gian
Đọc sách và đá bóng,
Đi chơi và tập đàn...
Để còn có thời gian
Đọc sách và đá bóng,
Đi chơi và tập đàn...
Nhưng điều quan trọng nhất,
Là giúp đỡ mẹ cha
Làm những việc vặt vãnh
Như rửa bát, quét nhà.
Là giúp đỡ mẹ cha
Làm những việc vặt vãnh
Như rửa bát, quét nhà.
Điều này quan trọng lắm.
Quan trọng hơn tiếng Anh
Lao động là nền tảng
Để trẻ em trưởng thành.
Quan trọng hơn tiếng Anh
Lao động là nền tảng
Để trẻ em trưởng thành.
Không quan trọng điểm số,
Lại càng không bằng khen.
Quan trọng là nhân cách
Và cái tâm hướng thiền;
Lại càng không bằng khen.
Quan trọng là nhân cách
Và cái tâm hướng thiền;
Là nghị lực, trách nhiệm,
Là tình thương, tình yêu
Và suy nghĩ độc lập,
Không rập khuôn, giáo điều.
Là tình thương, tình yêu
Và suy nghĩ độc lập,
Không rập khuôn, giáo điều.
Nhà trường giờ, thật tiếc,
Không dạy những điều này.
Thì giúp con tự học
Bằng lao động hàng ngày.
Không dạy những điều này.
Thì giúp con tự học
Bằng lao động hàng ngày.
Bằng hàng ngày học ít
Để còn có thời gian
Đọc sách và đá bóng,
Đi chơi và tập đàn.
Để còn có thời gian
Đọc sách và đá bóng,
Đi chơi và tập đàn.
Quên mẹ cái trường xịn,
Cái tiếng Anh tốn tiền.
Hãy cho trẻ được sống
Thoải mái và hồn nhiên.
Cái tiếng Anh tốn tiền.
Hãy cho trẻ được sống
Thoải mái và hồn nhiên.
*
Nhiều bác sẽ nhảy cẫng
Rằng thế nọ, thế này.
Thôi khỏi, tôi thừa biết.
Hãy nghe tôi nói đây:
Nhiều bác sẽ nhảy cẫng
Rằng thế nọ, thế này.
Thôi khỏi, tôi thừa biết.
Hãy nghe tôi nói đây:
Có nhiều bậc bố mẹ
Chưa đọc cuốn sách nào
Nên tất nhiên không hiểu
Sách quan trọng ra sao.
Chưa đọc cuốn sách nào
Nên tất nhiên không hiểu
Sách quan trọng ra sao.
Càng nhiều bậc bố mẹ
Lười, không học chơi đàn,
Thì làm sao hiểu được
Cái sướng của chơi đàn.
Lười, không học chơi đàn,
Thì làm sao hiểu được
Cái sướng của chơi đàn.
Bố mẹ mà ngu dốt,
Cứ nói thẳng cho lành,
Chỉ giỏi cái chi khủng
Cho trường xịn, tiếng Anh.
Cứ nói thẳng cho lành,
Chỉ giỏi cái chi khủng
Cho trường xịn, tiếng Anh.
Mà ngu thường hay sĩ.
Sĩ thì hay bầy đàn.
Bầy đàn làm con khổ,
Mình lại mất tiền oan.
Sĩ thì hay bầy đàn.
Bầy đàn làm con khổ,
Mình lại mất tiền oan.
Nôm na là như vậy.
Tôi khuyên thì nghe đi.
Không biện minh, không cãi.
Cãi cũng chẳng ích gì.
Tôi khuyên thì nghe đi.
Không biện minh, không cãi.
Cãi cũng chẳng ích gì.
ÔNG BÉO GỬI CÁC BỐ MẸ TRẺ
Tôi xem con các bác
Như con cháu của tôi.
Vì vậy, việc dạy chúng
Cũng liên quan đến tôi.
Như con cháu của tôi.
Vì vậy, việc dạy chúng
Cũng liên quan đến tôi.
Đặt vấn đề cách ấy,
Tôi yêu cầu thế này.
Các bác phải ghi nhớ
Và làm theo hàng ngày.
Tôi yêu cầu thế này.
Các bác phải ghi nhớ
Và làm theo hàng ngày.
Một - buổi tối bà mẹ
Âu yếm và vỗ về,
Hãy dành ba mươi phút
Đọc truyện cho con nghe.
Âu yếm và vỗ về,
Hãy dành ba mươi phút
Đọc truyện cho con nghe.
Điều này quan trọng lắm,
Giúp con lớn thành người.
Những cử chỉ âu yếm
Sẽ theo chúng suốt đời.
Giúp con lớn thành người.
Những cử chỉ âu yếm
Sẽ theo chúng suốt đời.
Hai - cuối tuần, ông bố
Đưa con đi công viên,
Đi bơi, đi dã ngoại
Hay thăm thú chùa chiền.
Đưa con đi công viên,
Đi bơi, đi dã ngoại
Hay thăm thú chùa chiền.
Đi và rồi giải thích,
Tùy lúc và tùy nơi,
Các hiện tượng cuộc sống,
Thiên nhiên và con người.
Tùy lúc và tùy nơi,
Các hiện tượng cuộc sống,
Thiên nhiên và con người.
Cấm không mua Ipad,
Đồ chơi khủng càng không.
Cấm không đi ăn hiệu.
Nên tránh các đám đông.
Đồ chơi khủng càng không.
Cấm không đi ăn hiệu.
Nên tránh các đám đông.
Muốn rèn con cái tốt,
Trước hết phải rèn mình
Thành bố mẹ gương mẫu,
Trung thực và thông minh.
Trước hết phải rèn mình
Thành bố mẹ gương mẫu,
Trung thực và thông minh.
Tất nhiên còn nhiều chuyện
Phải giúp, dạy hàng ngày.
Nhưng tạm thời Ông Béo
Yêu cầu hai điều này.
Phải giúp, dạy hàng ngày.
Nhưng tạm thời Ông Béo
Yêu cầu hai điều này.
Nhắc lại: Mẹ đọc truyện.
Bố đưa con đi chơi.
Tuyệt đối không kêu bận.
Tuyệt đối không được lười.
Bố đưa con đi chơi.
Tuyệt đối không kêu bận.
Tuyệt đối không được lười.
ĐIỀU ĐƠN GIẢN
Có một điều đơn giản
Mà nhiều bậc mẹ cha
Nhất định không chịu hiểu
Khi dạy con - đó là,
Mà nhiều bậc mẹ cha
Nhất định không chịu hiểu
Khi dạy con - đó là,
Dạy chữ rất quan trọng.
Nhưng quan trọng gấp mười
Là dạy con cách sống
Để tự lập trong đời.
Nhưng quan trọng gấp mười
Là dạy con cách sống
Để tự lập trong đời.
Dạy con tập lao động.
Tập đi đứng đàng hoàng.
Nói gì phải làm ấy.
Không chọn việc dễ dàng.
Tập đi đứng đàng hoàng.
Nói gì phải làm ấy.
Không chọn việc dễ dàng.
Dạy con khó không nản,
Biết nhường nhịn mọi người.
Việc cần làm, nhất thiết
Phải làm ngay, không lười.
Biết nhường nhịn mọi người.
Việc cần làm, nhất thiết
Phải làm ngay, không lười.
Dạy cả cách ăn uống.
Phải đúng giờ, ngồi yên.
Dạy biết yêu cây cỏ.
Dạy cả cách tiêu tiền.
Phải đúng giờ, ngồi yên.
Dạy biết yêu cây cỏ.
Dạy cả cách tiêu tiền.
Đại khái là những việc
Rất đời thường hàng ngày.
Dạy con, bố và mẹ
Phải gương mẫu điều này.
Rất đời thường hàng ngày.
Dạy con, bố và mẹ
Phải gương mẫu điều này.
Học giỏi mấy cũng vứt
Nếu con cái chúng ta
Lớn lên thành ích kỷ,
Lười biếng và bê tha.
Nếu con cái chúng ta
Lớn lên thành ích kỷ,
Lười biếng và bê tha.
Vứt nốt cả tiền bạc.
Vì quan trọng ở đời
Là con cái thực sự
Sống đúng nghĩa con người.
Vì quan trọng ở đời
Là con cái thực sự
Sống đúng nghĩa con người.
HÀNH XÁC
Một hệ thống giáo dục
Đang hành xác trẻ con
Bằng cách nhồi kiến thức,
Làm thui chột tâm hồn.
Đang hành xác trẻ con
Bằng cách nhồi kiến thức,
Làm thui chột tâm hồn.
Như thể còn chưa đủ,
Trẻ con, không đến trường,
Bị bố mẹ hành xác
Bằng đủ thứ ẫm ương.
Trẻ con, không đến trường,
Bị bố mẹ hành xác
Bằng đủ thứ ẫm ương.
Nào văn nghệ, văn nghẽo.
Nào tiếng Anh, tiếng em.
Nào phụ này phụ nọ.
Nào học ngày, học đêm.
Nào tiếng Anh, tiếng em.
Nào phụ này phụ nọ.
Nào học ngày, học đêm.
Trẻ con bị hành xác
Chỉ vì bố mẹ ngu.
Bắt học đến mụ mẫm,
Lờ đờ như gà rù.
Chỉ vì bố mẹ ngu.
Bắt học đến mụ mẫm,
Lờ đờ như gà rù.
Trẻ con bị hành xác
Là vì “con người ta
Như thế và như thế.
Không lẽ mình thua à?”
Là vì “con người ta
Như thế và như thế.
Không lẽ mình thua à?”
Trong khi đó, thật tiếc,
Các bố mẹ Việt Nam,
Lại cũng vì ngu dốt,
Không làm cái cần làm.
Các bố mẹ Việt Nam,
Lại cũng vì ngu dốt,
Không làm cái cần làm.
Là cho trẻ đọc sách,
Giao tiếp với thiên nhiên.
Chơi các trò chúng thích,
Tốt và không mất tiền.
Giao tiếp với thiên nhiên.
Chơi các trò chúng thích,
Tốt và không mất tiền.
Thần đồng, thủ khoa vứt.
Vứt bằng khen, tuyên dương.
Trẻ không cần học giỏi.
Chỉ cần học bình thường.
Vứt bằng khen, tuyên dương.
Trẻ không cần học giỏi.
Chỉ cần học bình thường.
Học bình thường thì trẻ
Mới có thời gian chơi,
Biết trải nghiệm cuộc sống
Để khôn lớn thành người.
Mới có thời gian chơi,
Biết trải nghiệm cuộc sống
Để khôn lớn thành người.
Cứ nhìn các cháu bé
Bị hành xác, thật thương.
Trời ạ, hãy cho chúng
Sống cuộc sống bình thường.
Bị hành xác, thật thương.
Trời ạ, hãy cho chúng
Sống cuộc sống bình thường.
TUYẾT RƠI
Adamo, Tombe la neige
Đêm nay em không đến.
Tuyết rơi trắng ngoài trời,
Mà tim anh đen xạm.
Tuyết đang rơi, đang rơi.
Những giọt nước mắt trắng,
Tuyết như tấm lụa dày.
Cô đơn, con chim nhỏ
Đang hót buồn trên cây.
Đêm nay em không đến.
Tuyết cứ rơi, cứ rơi.
Sự tuyệt vọng màu trắng
Như tuyết trắng ngoài trời.
Trái tim anh nhức nhối.
Em không đến đêm nay.
Tuyết cứ rơi lặng lẽ,
Thong thả như đu quay.
Lạnh lẽo và trống trải,
Buồn vì không có em.
Sự im lặng đáng sợ.
Tuyết cứ rơi suốt đêm.
Trái tim anh nhức nhối.
Em không đến đêm nay.
Tuyết cứ rơi lặng lẽ,
Thong thả như đu quay.
EARTH SONG
Michael Jackson
Còn bình minh đỏ rực,
Những cơn mưa tốt lành?
Và những cánh đồng chết,
Những rặng núi màu xanh?
Những bông hoa mới nở,
Đàn chim bay trên cao?
Của chúng ta cả đấy.
Những cái ấy thì sao?
Còn cả chúng ta nữa.
Vâng chúng ta thì sao?
Là chủ nhân Trái Đất,
Chúng ta đã thế nào?
Đã bao giờ bất chợt
Chúng ta tự hỏi mình
Bao nhiêu máu đã đổ,
Thấm đẫm cả hành tinh?
Bao nhiêu những đứa trẻ
Phải chết vì chiến tranh?
Bao nhiêu những thành phố
Bom đạn phá tan tành?
Ta đã làm gì vậy
Với ngôi nhà của ta,
Với những cánh đồng chết
Không bao giờ mọc hoa?
Hãy dừng lại, tỉnh lại.
Hãy một lần lắng nghe
Tiếng Trái Đất đang khóc,
Thổn thức và não nề.
Trái Đất này tuyệt đẹp
Là của tôi và anh.
Hãy chung sức gìn giữ
Để Trái Đất nguyên lành.
YOU ARE NOT A LONE
Michael Jackson
Lại thêm một ngày nữa.
Một ngày nữa trôi nhanh.
Ừ, sao thế được nhỉ,
Rằng em không bên anh?
Không nói lời vĩnh biệt,
Em ra đi trong đêm.
Có cần thế không nhỉ,
Để anh buồn, thiếu em?
Đêm rồi ngày, tuyệt vọng,
Anh ngồi, tự hỏi mình:
Vì sao em làm thế?
Vì sao em bỏ anh?
Dù em ở đâu đó,
Nơi rất xa, xa đây.
Anh vẫn luôn bên cạnh,
Though you’re far away.
Dẫu nghìn trùng xa cách,
Anh gửi em nụ hôn.
Vì anh luôn bên cạnh
You are not alone.
GONE TOO SOON
Michael Jackson
Sinh ra để ca hát,
Để hạnh phúc, mà anh
Như một vệt Sao Chổi,
Anh ra đi quá nhanh.
Quá nhanh như tia nắng
Giữa làn mây buổi chiều,
Anh lặng lẽ tan biến,
Chỉ để lại tình yêu.
Như Cầu Vồng rực rỡ
Sau cơn mưa tốt lành,
Anh ra đi nhanh chóng,
Như chưa hề có anh.
Như lâu đài trên cát
Lộng lẫy giữa hoàng hôn,
Anh hòa vào con sóng
Và Gone, Gone Too Soon.
WHEN A MAN LOVES A WOMAN
Michael Bolton
Ở đời luôn vẫn vậy -
Khi một người đàn ông
Yêu một người phụ nữ,
Thế giới thành số không.
Và người đàn ông ấy
Sẽ luôn bênh vực nàng.
Cả khi nàng dối trá
Hay phản bội phũ phàng.
Khi đã yêu ai đó,
Người đàn ông đang yêu
Sẽ hy sinh tất cả
Vì người mình đang yêu.
Vâng, ở đời vẫn vậy -
Khi một người đàn ông
Yêu một người phụ nữ,
Người ấy sẽ hết lòng
Yêu và chịu đau khổ
Thay nàng và vì nàng.
Quên những lời dối trá
Và phản bội phũ phàng.
Em yêu, anh là thế.
Anh là người đàn ông
Đang yêu em say đắm,
Tha thiết và hết lòng.
BLOWIN’ IN THE WIND
Bob Dylan
Liệu một người cần phải đi bao xa
Để được gọi là người kiêu hãnh?
Con hải âu cần phải bay bao xa
Trước khi được ngủ yên trên cát lạnh?
Và đại bác còn rền vang bao lâu
Trước khi cấm, không còn nghe tiếng nổ?
Bạn tôi ơi, bạn ơi,
Câu trả lời
Chỉ đoán nghe trong gió.
Mà rồi núi còn tồn tại bao năm
Trước khi sóng cuốn trôi vào biển cả?
Và con người sẽ được sống tự do
Không phải đeo gông cùm nhục nhã?
Bao nhiêu lần ta cố ý ngoảnh đầu
Để khỏi thấy bất công, đau khổ?
Bạn tôi ơi, bạn ơi,
Câu trả lời
Chỉ đoán nghe trong gió.
Bao nhiêu lần ta phải ngước nhìn lên
Để được thấy bầu trời xanh màu ngọc?
Bao nhiêu tai phải có để con người
Nghe được tiếng người bên đang khóc?
Phải bao lâu ta biết đã quá nhiều
Những người chết, hóa thân vào cây cỏ?
Bạn tôi ơi, bạn ơi,
Câu trả lời
Chỉ đoán nghe trong gió.
BECAUSE YOU LOVE ME
Celine Dion
Cảm ơn vì tất cả.
Vì những điều tốt lành.
Vì trong lúc gian khó
Em luôn ở bên anh.
Vì em vực anh dậy,
Chỉ đường cho anh đi.
Vì tất cả, tất cả
You have done for me.
Em cho anh sức mạnh,
Tiếng nói và tình yêu.
Niềm tin và hy vọng
Cùng những áng mây chiều.
Em cho anh đôi mắt
Để biết nhìn đúng sai.
Để nghe lời phải trái,
Em cho anh đôi tai.
Cảm ơn em lần nữa
Vì những điều tốt lành.
Cảm ơn vì tất cả.
Vì em đã yêu anh.
Anh lâng lâng hạnh phúc.
Tình yêu thật diệu kỳ.
Cảm ơn em lần nữa,
Because you love me.
HÃY ÔM EM
Teijo Agelii -Leskela
Kia, phải chăng nước mắt
Trong mắt anh long lanh?
Ngày mai ta tạm biệt.
Ngày mai em xa anh.
Thời gian còn ít lắm
Ta được ở bên nhau.
Hãy ôm em thật chặt.
Cái ôm không dài lâu.
Hãy ôm em, trời rạng,
Anh đi cũng bình minh.
Trong vòng tay người khác.
Cả em và cả anh.
Hãy ôm em, anh biết,
Em sẽ nhớ anh nhiều.
Nhớ vòng tay ôm chặt
Và nụ hôn tình yêu.
Thời gian còn ít lắm
Ta được ở bên nhau.
Hãy ôm em thật chặt.
Cái ôm không dài lâu.
Còn đêm nay duy nhất.
Hãy ôm em, ôm em.
Hãy ôm em thật chặt,
Suốt đêm dài, suốt đêm.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 1
*
Cái nước ta thật lạ.
Thật lạ cái nước ta.
Nghèo - sống trong nghĩa địa.
Giàu - xây nhà cho ma.
*
Cao tốc làm thì chậm,
Lập trạm phí thì nhanh.
Áo mới thành áo rách.
Vắng như chùa Bà Đanh.
Xe đi mười cây số,
Phí đường bốn trăm nghìn.
Còn hơn cả ăn cướp.
Chuyện thật, dù khó tin.
*
Mua xăng chạy máy nổ
Cũng đóng tiền thuế đường.
Rụp một cái nhà nước
Nhân đôi thuế môi trường.
Đúng là nước ta lạ.
Xăng một trăm nghìn đồng
Trong đó dân cõng thuế
Năm mươi sáu nghìn đồng.
*
Công an nhổ nước bọt
Vào mặt dân. Ô-kê.
Thì công an xin lỗi.
Vậy xong, coi như huề.
Trong khi một cô gái
Tát vào mặt an ninh,
Thì tù những chín tháng.
Hợp lý và hợp tình.
*
Trí thức ta thì ngủ,
Hoặc vờ ngủ chờ thời.
Dân oan thức giữ đất,
Bị đánh thâm tím người.
*
Một anh hề biến thái
Giở trò bậy ấu dâm
Sẽ bị tòa án Mỹ
Cho ngồi tù nhiều năm.
Ta thì một thầy giáo
Làm bậy với học sinh,
Cùng một lúc nhiều cháu,
Thế mà thật tài tình,
Ông thầy biến thái ấy
Không bị bắt hầu tòa.
Chỉ đình chỉ công tác.
Thật nhân đạo nước ta.
*
Người Thượng, muốn có nước,
Phải đổi phân, thật thương.
Người Kinh, ở thành Huế,
Lát gỗ lim làm đường.
Công chức sắp chết đói,
Lương ba cọc ba đồng,
Bỏ việc, xếp rồng rắn
Mua tiền rởm, lạ không?
*
Một bác ở Đà Lạt
Kiện chính quyền địa phương.
Sau nhiều năm tòa xử,
Bác thắng, được bồi thường
Ba bốn triệu gì đó.
Vui, nhưng cũng đau lòng -
Án phí bác phải trả
Là băm sáu triệu đồng.
*
Xe lửa là phương tiện
Luôn được quyền ưu tiên.
Xe nào cũng phải tránh
Và nhường nó, tuy nhiên,
Ở Hà Nội thì khác.
Tàu đang chạy mà rồi
Phải dừng, nhường xe máy.
Ôi dân trí nước tôi.
*
Trời nắng phải tưới nước
Cho cây cối xanh tươi.
Hà Nội, mưa cũng tưới
Đúng là thật lạ đời.
Có ảnh một xe téc
Hùng hổ đi tưới cây.
Mưa càng to, càng tưới.
Đố ai hiểu điều này.
*
Tháng trước đài và báo
Rộ lên chuyện thanh niên,
Toàn đoàn viên cộng sản,
Vừa họp, hô “tiến lên”,
Hô “đạo đức”, “lý tưởng”…
Hô đều và rất to.
Xong, ra đường cao tốc
Ném đá vào ô-tô.
*
Nhiều lắm, ôi nhiều lắm,
Nghịch cảnh ở nước ta.
Có đúng thế không nhỉ,
Hay là tôi điêu toa?
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 2
Ta là thế này nhé:
Ai cũng có việc làm
Nhưng không ai làm việc.
Thật độc đáo Việt Nam.
Dù không ai làm việc,
Nhưng ai cũng có lương.
Tuy ai cũng có lương
Nhưng không ai đủ sống.
Thế mà ai cũng sống
Dù lương chỉ mấy đồng.
Vì lương ít như thế
Nên không ai hài lòng.
Tuy nhiên, khi hội họp,
Những người không hài lòng
Luôn giơ tay “đồng ý”.
Các bác thấy kỳ không?
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 3
*
Nước đã bốn nghìn tuổi
Mà lãnh đạo của ta
Dường như không chịu lớn,
Làm xấu hổ nước nhà.
Đường ngập có tí nước.
Lãnh đạo sợ ướt giày
Nên bắt dân phải cõng.
Lãnh đạo ta thật hay.
*
Muốn được làm lãnh đạo,
Phải chạy chức, mất tiền.
Chạy xong, phải vơ vét
Cũng là chuyện tất nhiên.
*
Quan của ta, thật lạ,
Thường bất tài và ngu.
Lạ nữa - người tài giỏi
Lại thường phải ngồi tù.
*
Lãnh đạo trẻ là tốt,
Có lợi cho nước nhà.
Tiếc là lãnh đạo trẻ
Toàn con ông cháu cha.
*
Để trở thành lãnh đạo,
Ngoài tiền và thân quen,
Nhà nước đã quy định
Bắt buộc phải đảng viên.
Hóa ra chỉ có đảng
Mới có quyền thông minh
Và giỏi để cai trị
Chín mươi triệu dân mình.
*
Lãnh đạo các nước khác,
Từ Tây cho tới Đông,
Nói tiếng Anh nhuay nhuáy.
Ta thì tuyệt đối không.
Lãnh đạo các nước khác,
Từ Bắc cho tới Nam,
Ai cũng học trường xịn.
Ta - trường làng Việt Nam.
Lãnh đạo các nước khác
Khiêm tốn, nói dễ nghe.
Ta thì không ít lúc
Buồn cười và ngô nghê.
Từ Nam cho tới Bắc,
Từ Tây cho tới Đông.
Chúng - xuất thân giàu có.
Ta - con em công nông.
Ừ, công nông cũng tốt.
Nhưng công nông thì nghèo.
Mà nghèo thì ít học.
Ít học hay làm liều.
Cho nên chúng thì ổn.
Ta thì sao? Còn lâu.
Là vì ta, lãnh đạo,
Có học hành gì đâu.
*
Quan ta cái đức mỏng.
Cũng chưa dày cái tài.
Thế mà tiền cả núi.
Xây được cả lâu đài.
Lâu dài lộng lẫy nhé,
Chứ không phải vi-la.
Không cần nói cũng biết
Núi tiền ấy đâu ra.
Mà cái lâu đài ấy
Đâu phải là chiếc kim
Để còn giấu trong bọc,
Để phải mất công tìm?
Tức là ai cũng biết.
Dân có thể biết mười
Còn bố quan, nhà nước,
Phải biết đến năm mươi.
Vậy mà ông bố ấy
Tìm tham nhũng dài dài,
Mà vẫn không thấy nó.
Tức không thấy lâu đài.
Trong khi dẫu ngu dốt,
Thằng dân vẫn suy ra,
Rằng bố nào con ấy,
Bố con quan nước ta.
Nhà nước có thể dốt,
Nhưng chắc biết cộng trừ.
Tức biết cộng lương tháng
Của mấy thằng con hư.
Rồi so tiền lương ấy
Với tiền xây lâu đài.
Vậy là lòi tham nhũng,
Khỏi phải tìm dài dài.
*
Quan ta, mới nhậm chức,
Thì nói cực kỳ hay.
Toàn những điều tốt đẹp.
Nhưng vấn đề thế này.
Vâng, họ nói hay lắm.
Không thể nào hay hơn.
Nhưng sau làm thì dở.
Không thế nào dở hơn.
Rồi khi tiền đầy túi,
Về hưu, hết nhiệm kỳ,
Họ “tâm tư”, “trăn trở”,
Và “phản động” cực kỳ.
Đang chức thì “lề đảng”.
Hết chức mới “lề dân”.
Đó không phải gì khác
Mà dấu hiệu tiểu nhân.
Tôi, người già, biết hết,
Nên hơi khó bị lừa.
Các bác nghe, nếu thích,
Nhưng đừng để bị lừa.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 4
Xã hội cần ổn định
Mà giáo dục, ối trời,
Lại cứ luôn thay đổi,
Làm mọi thứ rối bời.
Chất lượng học càng giảm,
Đậu đại học càng cao.
Cái nước ta thật lạ.
Đố ai hiểu thế nào.
Lạ nhất là cái cảnh
Nhiều thạc sĩ Việt Nam
Phải bổ túc trung cấp
Mới tìm được việc làm.
Giáo sư và tiến sĩ
Phải nói đi đầy đường.
Nhưng công trình nguyên cứu
Còn hiếm hơn kim cương.
Cái người học phải học
Ra đời chẳng ai cần.
Trong khi cái đời cần
Thì lại không được học.
Miệng thì hô “thực chất”,
Nhưng đâu cũng đòi bằng,
Dù chỉ bằng tại chức
Hoặc vớ vẩn, lăng nhăng.
Trẻ con mới nứt mắt
Đã xui học tiếng Anh.
Sinh viên và quan chức
Không thèm học tiếng Anh.
Miệng thì hô: Độc lập
Trong suy nghĩ, tư duy.
Nhưng sinh viên làm khác
Là “phản động”, thật lỳ.
Đại khái là như thế.
Nói ra thì còn dài.
Giáo dục ta thật lạ.
Theo kiểu không giống ai.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 5
Đời có lắm sự lạ.
Nhưng lạ nhất xưa nay
Trong số các sự lạ
Là cái lạ thế này:
Các quan ta, từ xã
Cho đến cấp trung ương,
Càng cao càng giàu nhé.
Giàu đến mức lạ thường.
Lương các quan dân biết.
Có thể nói khá bèo.
Thế mà có đốt đuốc
Cũng không thấy quan nghèo.
Mà quan, như ta biết,
Tất cả là đảng viên.
Tức đã thề liêm khiết,
Không bán mình vì tiền.
Hơn thế, đều đã học
Về Liêm Chính Kiệm Cần,
Học Tấm Gương Đạo Đức,
Và một lòng vì dân.
Thế mà lạ, lương ít
Mà quan thì cực giàu.
Có ai biết không nhỉ,
Quan kiếm tiền từ đâu?
*
Điều ấy đã là lạ,
Nhưng cũng chẳng thấm gì
So với cái lạ khác,
Phải nói lạ cực kỳ.
Quan của ta, cộng sản,
Rất kiên định lập trường.
Toàn chiến sĩ cách mạng
Phải nói rất quật cường.
Chống chủ nghĩa đế quốc
Và tư bản thối tha.
Xây thiên đường cộng sản
Trên đất Việt Nam ta.
Thế mà lạ, lạ lắm.
Quan nhỏ rồi quan to,
Cứ đua nhau lặng lẽ
Tích trữ vàng và đô
Để mua cái hộ chiếu
Cho con và người nhà
Sang xí chỗ đợi sẵn
Ở Mỹ, Canada.
Lạ nữa, cùng lý tưởng
Và đồng chí với nhau,
Mà xưa nay chưa thấy
Quan nào sang nước Tàu.
Thế đấy, giờ thế đấy,
Nghịch cảnh ở nước ta.
Có đúng thế không nhỉ,
Hay là tôi điêu toa?
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 6
Bạn sẽ là cặn bã,
Ăn cắp trăm nghìn đồng.
Nhưng biển thủ nghìn tỉ,
Là doanh nhân thành công.
Phải đi vay một tỉ,
Bạn sẽ sợ ngân hàng.
Nợ nghìn tỉ, ngân hàng
Sẽ sợ bạn, con nợ.
Bạn bị gọi là đĩ,
Bán thân trăm nghìn đồng.
Nhưng bán thân tiền triệu
Lại sẽ là bóng hồng.
Bạn làm nghề hoạn lợn
Để kiếm ăn, tất nhiên,
Người ta sẽ gọi nó
Là một nghề thấp hèn.
Nhưng khi thành lãnh tụ,
Nghề ấy được người ta
Gọi là nghề vỏ bọc
Để cứu giúp nước nhà.
Tiến sĩ lương ba triệu
Mà cũng ít nơi cần.
Ô-sin tháng năm triệu,
Chưa kể tiền nuôi ăn.
Tiến sĩ, nếu “tiên tiến”,
Sáu tháng thưởng trăm nghìn.
Ô-sin cứ hàng tháng
Về quê - mấy trăm nghìn.
Tiến sĩ chạy xin việc
Cứ là bở hơi tai.
Ô-sin ngồi một chỗ,
Người xin xếp hàng dài.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 9
Mấy cái đứa con nít
Nghịch, lấy mũ của nhau,
Mà cũng bị tòa án
Kết án tù, thật đau.
Hai thanh niên vì đói,
Ăn cướp hai bánh mì.
Cũng tù - chín, mười tháng.
Quả không biết nói gì.
Vì hai chiếc bánh ấy
Bị giam mấy tháng trời.
Xử xong vừa hết án.
Đúng là chuyện lạ đời.
Nếu kỷ cương phép nước
Nghiêm khắc đến mức này,
Thì thôi, đành phải chịu.
Còn biết kêu ai đây?
Tiếc là phép nước ấy
Nghiêm khắc với người dân.
Còn quan thì ngược lại.
Quan, vì tốt nhân thân,
Nên thất thoát nghìn tỉ
Cũng chỉ bị phê bình.
Cùng lắm, kỷ luật đảng,
Vì là “người của mình”.
Một đường ống dẫn nước
Vỡ những mấy chục lần,
Không truy cứu hình sự -
Lần nữa nhờ nhân thân.
Cũng nhờ nhân thân tốt
Mà một cựu công an
Thoát án tử, dù giết
Bốn người rất dã man.
Chuyện đại loại như thế
Ai cũng biết - rất nhiều.
Nhưng người dân nghĩ mãi
Vẫn không hiểu một điều:
Sao dân thì xử nặng
Mà quan thì nương tay?
Xin các quan tòa án
Giải thích hộ điều này.
Đói, ăn cắp chiếc bánh,
Bị tù gần một năm.
Chỉ giật một chiếc mũ,
Bị tù hơn một năm.
Không còn gì để nói
Về pháp luật nước nhà.
Thử hỏi trên thế giới
Có nơi nào như ta?
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 10
*
Lương viên chức nhà nước
Chỉ ba bốn triệu đồng.
Nhưng người ta mua nó
Với giá trăm triệu đồng.
*
Muốn thông tin chính xác,
Phải đọc báo nước ngoài.
Biểu tình chống Trung Quốc
Cũng phải ra nước ngoài.
*
Lãnh đạo của đất nước
Là giai cấp công nông.
Nhưng tất cả lãnh đạo
Chẳng ai là công nông.
*
Ông chủ đi xe máy.
Đầy tớ đi ô tô.
Đầy tớ chăn hoa hậu.
Ông chủ chăn trâu bò.
*
Sinh viên học bài bản,
Ra trường phải ngồi không,
Để Con Cháu Các Cụ
Được vào biên chế công.
*
Khó - đầu vào đại học.
Đầu ra - dễ cực kỳ.
Nên sinh viên tốt nghiệp
Gần như chẳng biết gì.
*
Càng hô chống tham nhũng,
Tham nhũng càng gia tăng.
Càng hô giảm biên chế,
Biên chế càng gia tăng.
*
Công ty nhà nước lỗ,
Mà lương giám đốc cao.
Hơn thế, còn nghe nói
Càng lỗ, lương càng cao.
*
Tham nhũng và ăn cắp
Đã thành chuyện bình thường.
Nhưng thương dân, yêu nước
Lại là không bình thường.
*
Nước nào cũng chối bỏ
Cái thằng Formosa.
Thế mà nó, thật lạ,
Được rước vào nước ta.
*
Người dân bị bóc lột,
Đánh đập và moi tiền.
Thế mà luôn nhẫn nhục.
Đúng, dân ta thật hiền.
*
Đất nước thì nghèo đói.
Ngân sách thiếu dài dài.
Thế mà quan lớn nhỏ,
Nhà to như lâu đài.
*
Trường học, bệnh viện thiếu,
Không lo xây cho dân,
Lại xây tượng nghìn tỉ
Là cái không ai cần.
*
Có tám nghìn lễ hội
Trong một năm, ối trời.
Dân ta là thế đấy,
Đã nghèo còn ham chơi.
Riêng cái hội bầu cử,
Tức Lễ Hội Non Sông
Một ngày mà tiêu tốn
Gần bốn nghìn tỉ đồng.
*
Có nhiều sự lạ lắm.
Càng kể càng thấy lo.
Mà muốn kể cho hết
Phải đến tết Công-gô.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 11
Xây tượng đài nghìn tỉ
“Theo nguyện vọng đồng bào
Và phát triển kinh tế”
Phát triển bằng cách nào?
Tôi, cũng đồng bào nhé,
Không có nguyện vọng này.
Càng không có nguyện vọng
Đứng ngắm tượng hàng ngày.
Ta khác với thế giới,
Xây tượng theo phong trào.
Quan chấm mút là chính.
Quên mẹ thằng đồng bào.
*
Ta nhiều cái khác lắm.
Mà khác không giống ai.
Bắn pháo hoa để ngắm,
Quên cái đói dài dài.
Để chống nạn tham nhũng,
Có đề nghị, tin không -
Phải in khối lượng lớn
Tờ hai mươi nghìn đồng.
Chắc người ta hy vọng
Bọn tham nhũng mỏi tay
Phải đếm nhiều tiền lẻ
Nên bỏ cái thói này.
*
Vừa mới có quy định
Cho xử phạt giao thông
Mà không cần biên bản,
Dưới năm trăm nghìn đồng.
Xin hỏi ngu một tí:
Tiền ấy vào túi ai,
Cả khi có, không có
Một tờ giấy biên lai?
*
Lại còn chuyện này nữa:
Nghe nói một già làng
Chỉ nhờ đọc báo đảng
Mà khỏi bệnh đại tràng.
Chuyến này thằng Tây chết,
Làm thuốc bán cho ma.
Không khéo rồi chịu nhục
Sang mua báo đảng ta.
*
Lại còn chuyện này nữa.
Rằng từ nay trở đi,
Muốn bán bún bò Huế
Thì một là quên đi.
Hai là vào tận Huế
Để xin giấy môn bài.
Nếu không sẽ bị phạt.
Phạt nặng, không chừa ai.
Vậy tôi, dân cá gỗ,
Tôi yêu cầu thế này:
Ai kinh doanh cá gỗ
Thì dứt khoát từ nay
Phải vào tận xứ Nghệ
Xin giấy phép, chi tiền.
Vì cũng như xứ Huế,
Chúng tôi có bản quyền.
*
Trước từng có quy định
Phụ nữ mà nhẹ cân
Không được đi xe máy,
Dù xe năm mươi phân.
Hoặc phụ nữ ngực lép
Không được làm giáo viên,
Cả khi có mông bự
Hoặc thậm chí đút tiền.
Rồi đến xe chính chủ,
Và chính chủ chó mèo.
Suýt nữa có qui định
Về chính chủ đói nghèo.
Còn nay, đi xe máy,
Phạt nặng những bác nào
Có các hình xăm trỗ.
Xăm chỗ kín thì sao?
*
Xin hỏi các bác nhé.
Hỏi nghiêm túc, thật lòng:
Có bác nào từng thấy
Nơi nào như ta không?
Tôi thì tôi cứ nghĩ,
Rằng các quan Việt Nam,
Một phần vì ngu dốt,
Vì không có gì làm
Nên ra nhiều qui định
Mà dân phải chào thua.
Nê-xin gọi bằng cụ.
Chúng, những người thích đùa.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 12
Không biết đọc, biết viết.
Nói chung không biết gì.
Thế mà học lớp sáu.
Đúng là thật lạ kỳ.
Còn lạ kỳ hơn nữa -
Lớp, nhà trường thường xuyên
Kiểm tra học lực cậu
Để cho lên lớp trên.
Thế mà cậu, thật giỏi,
Luôn vượt qua kiểm tra
Cứ đều đặn lên lớp -
Lớp Một, Hai, rồi Ba.
Rồi Bốn, Năm và Sáu…
Tiếc là đến lớp này
Ngẫu nhiên cậu bị lộ
Là mù chữ lâu nay.
Vì cái ngẫu nhiên ấy,
Cậu không được đưa lên
Thành giáo sư, tiến sĩ.
Chí ít là sinh viên.
Không biết đọc, biết viết ?
Thì đã sao, ở đời
Khối anh ngu toàn tập
Mà bằng cấp hơn người.
Tiếc - câu chuyện vỡ lỡ,
Nhà trường mất thi đua.
Mất thành tích, khen thưởng.
Chuyện lớn, không phải đùa.
Nghĩ mà thương cho cậu.
Học bạ ghi rành rành:
Toán, Địa Lý - sáu điểm,
Những bảy điểm - tiếng Anh.
Tiếng Việt, dù mù chữ,
Vẫn năm điểm - vì sao
Phải bắt về lớp Một?
Chẳng ai hiểu thế nào.
PS
Nghịch cảnh này chỉ có
Ở xã hội chúng ta.
Ngẫm mà thấy thất vọng
Về hiện tình nước nhà.
Nhân vụ này đề nghị
Nhà nước lập hội đồng
Kiểm tra các tiến sĩ
Có ai mù chữ không.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 13
Nhờ ơn đảng, chính phủ,
Nhờ ưu việt, thiên đường,
Con em người lao động
Được cắp sách tới trường.
Các cháu biết ơn lắm.
Biết ơn chế độ ta.
Nhưng không tiền học phí,
Các cháu phải ở nhà.
*
Chuyện riêng, không đẹp lắm,
Giữa hoa hậu đại gia.
Một hợp đồng nào đó
Giữa tình và đô-la.
Thế mà con dân Việt
Háo hức như lên đồng.
Không biết, không để ý
Xã hội đầy bất công.
Không biết, không thèm biết
Những việc tốt cần làm
Vì tiến bộ xã hội
Và tương lai Việt Nam.
Đám đông thật đáng sợ,
Vì đám đông quá ngu.
Đám đông càng đáng sợ
Khi giả điếc, giả mù.
*
Ăn nhậu và bia rượu
Là quốc nạn xưa nay.
Thế mà rồi nhà nước
Đặt mục tiêu thế này:
Khoảng hai mươi năm nữa
Việt Nam sẽ đứng đầu
Về sản xuất bia rượu.
Nghiêm túc, không đùa đâu.
Bia - gần sáu tỉ lít.
Rượu - ít hơn, tiếc thay -
Ba trăm năm mươi triệu.
Cũng đủ uống cả ngày.
Giờ thì tạm chấp nhận:
Người tham gia giao thông
Uống bia sẽ bị phạt
Khoảng mười tám triệu đồng.
*
Tiền, nghìn nghìn tỉ tỉ
Chui vào túi quan tham,
Vứt vào các dự án
Nổi tiếng khủng Việt Nam.
Thế mà không làm nổi,
Thậm chí chiếc cầu treo,
Để mùa lũ, nước xiết
Các cháu học sinh nghèo
Phải hàng ngày đi học,
Ôm can nhựa bơi sông.
Chính quyền biết cảnh ấy,
Hình như không mủi lòng.
*
Nhật Bản, về dân số,
Gần gấp đôi nước ta.
Không có phó thủ tướng.
Thứ trưởng cũng thua xa.
Cụ thể, mười tám bộ.
Mười sáu bộ nước này
Không hề có thứ trưởng.
Việc vẫn chạy hàng ngày.
Còn ta thì sao nhỉ?
Ta đông như quân Nguyên
Phó thủ tướng, thứ trưởng.
Nhiều đến mức ngạc nhiên.
Riêng phó chủ tịch tỉnh
Hai trăm bốn hai người.
Con số các thứ trưởng
Hơn một trăm hai mươi.
Vì “tâm tư” cấp dưới,
Ta phong tướng ào ào.
Còn đề bạt thứ trưởng
Vì ai và vì sao?
Không nói ai cũng biết
Vì sao dân ta nghèo.
Là vì bọn ăn bám
Được “cơ cấu” quá nhiều.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 14
Xây tượng đài nghìn tỉ
“Theo nguyện vọng đồng bào
Và phát triển kinh tế”
Phát triển bằng cách nào?
Tôi, cũng đồng bào nhé,
Không có nguyện vọng này.
Càng không có nguyện vọng
Đứng ngắm tượng hàng ngày.
Ta khác với thế giới,
Xây tượng theo phong trào.
Quan chấm mút là chính.
Quên mẹ thằng đồng bào.
*
Ta nhiều cái khác lắm.
Mà khác không giống ai.
Bắn pháo hoa để ngắm,
Quên cái đói dài dài.
Để chống nạn tham nhũng,
Có đề nghị, tin không -
Phải in khối lượng lớn
Tờ hai mươi nghìn đồng.
Chắc người ta hy vọng
Bọn tham nhũng mỏi tay
Phải đếm nhiều tiền lẻ
Nên bỏ cái thói này.
*
Vừa mới có quy định
Cho xử phạt giao thông
Mà không cần biên bản,
Dưới năm trăm nghìn đồng.
Xin hỏi ngu một tí:
Tiền ấy vào túi ai,
Cả khi có, không có
Một tờ giấy biên lai?
*
Lại còn chuyện này nữa:
Nghe nói một già làng
Chỉ nhờ đọc báo đảng
Mà khỏi bệnh đại tràng.
Chuyến này thằng Tây chết,
Làm thuốc bán cho ma.
Không khéo rồi chịu nhục
Sang mua báo đảng ta.
*
Lại còn chuyện này nữa.
Rằng từ nay trở đi,
Muốn bán bún bò Huế
Thì một là quên đi.
Hai là vào tận Huế
Để xin giấy môn bài.
Nếu không sẽ bị phạt.
Phạt nặng, không chừa ai!
Vậy tôi, dân cá gỗ,
Tôi yêu cầu thế này:
Ai kinh doanh cá gỗ
Thì dứt khoát từ nay
Phải vào tận xứ Nghệ
Xin giấy phép, chi tiền.
Vì cũng như xứ Huế,
Chúng tôi có bản quyền.
*
Trước từng có quy định
Phụ nữ mà nhẹ cân
Không được đi xe máy,
Dù xe năm mươi phân.
Hoặc phụ nữ ngực lép
Không được làm giáo viên,
Cả khi có mông bự
Hoặc thậm chí đút tiền.
Rồi đến xe chính chủ,
Và chính chủ chó mèo.
Suýt nữa có qui định
Về chính chủ đói nghèo.
Còn nay, đi xe máy,
Phạt nặng những bác nào
Có các hình xăm trỗ.
Xăm chỗ kín thì sao?
*
Hỏi thật các bác nhé.
Hỏi nghiêm túc, thật lòng:
Có bác nào từng thấy
Nơi nào như ta không?
Tôi thì tôi cứ nghĩ,
Rằng các quan Việt Nam,
Một phần vì ngu dốt,
Vì không có gì làm
Nên ra nhiều qui định
Mà dân phải chào thua.
Nê-xin gọi bằng cụ.
Chúng, những người thích đùa.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 15
1
Lục Vân Tiên liều chết
Cứu được nàng Nguyệt Nga.
Cụ đồ Nguyễn Đình Chiểu
Đưa chàng vào thơ ca.
Nay, có kẻ đấm đá
Nữ nhân viên hàng không.
Người cứu cô có thể
Bị truy cứu, lạ không?
Tức là luật chính thức
Khuyên người dân lánh xa
Cảnh bất công, bạo lực.
Thật lạ cái nước ta.
2
Đã gọi là nước mắm,
Phải có cá, tất nhiên.
Thế mà xưa nay, lạ,
Có kẻ kiếm bộn tiền
Nhờ công khai rao bán
Thứ “nước mắm” được làm
Từ nước và hóa chất,
Đầu độc người Việt Nam.
3
Một sở ở tỉnh nọ,
Lãnh đạo 44 người.
Nhân viên chỉ 2 mống.
Không thể không buồn cười.
Cười mà chảy nước mắt -
Dân chắt bóp từng đồng
Nuôi lũ quan ăn hại,
Tự học và tự phong.
4
Lạ - quyên tiền bão lũ,
Cái Mặt Trận to đùng
Chỉ quyên được tí tẹo
Giúp đồng bào Miền Trung.
Trong khi mấy bạn trẻ
Gấp hàng trăm, nghìn lần.
Tức nhà nước đã mất
Lòng tin của người dân.
Nhưng lạ hơn là việc
Có nghị định từ lâu,
Là cấm, khi hoạn nạn
Người dân được giúp nhau.
Theo cái nghị định ấy,
Thì ai quyên được tiền
Phải nộp cho nhà nước,
Vì nhà nước độc quyền,
Chỉ cho làm từ thiện
Thông qua các hội đoàn.
Đừng tớn lên cứu trợ,
Kẻo mà rồi chết oan.
5
Đã đến thời mạt pháp?
Tháng trước sư giết người.
Tháng này sư tán tỉnh
Đưa mấy nàng xinh tươi
Đêm, vào chùa đánh bạc,
Diệt cái Tham Sân Si.
Sư khai: Chỉ đánh bạc
Chứ chưa kịp làm gì.
6
Nghịch cảnh trái khoáy nhất
Hiện nay ở nước ta
Là dân bị đầu độc
Bởi thằng Formosa.
Thế mà dân kiện hắn,
Chính quyền lại can ngăn.
Sao chính quyền bênh hắn
Mà không bênh nhân dân?
7
Ba tàu nhiến Trung Quốc
Vào Cam Ranh nước ta.
Trong đó có một chiếc
Tham chiện vụ Gạc Ma.
Nghe người ta nói thế,
Không biết đúng hay không.
Nhưng nếu đúng thì nhục,
Trớ trêu và đau lòng.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 16
1
Nhà nước ngân khố cạn,
Rục rịch tăng tuổi hưu.
Không thèm hỏi dân chúng,
Vì dân chỉ là cừu.
Cừu thì không cần hỏi.
Không ai thèm bận tâm.
Cừu đi vào lò mổ,
Kêu “Be be, Muôn Năm!”
Ngu thì chết cũng đáng.
Nhưng cái thằng chăn cừu
Kể làm thế là láo
Tự mình nâng tuổi hưu.
2
Với Việt Nam, Trung Quốc
Là “bạn vàng” muôn đời.
Còn thằng đế quốc Mỹ
Là kẻ thù muôn đời.
Thế mà lạ, dân chúng
Cái xứ An Nam ta
Ai cũng thích giặc Mỹ
Và ghét bạn Trung Hoa.
Vậy thì phải xem lại
Khẩu hiệu đúng hay sai.
Chính dân mới quyết định
Bạn và thù là ai.
3
Ngân hàng, khi có lãi,
Chia nhau ăn một mình.
Lỗ, được nhà nước cứu
Bằng tiền của dân tình.
Nhà nước làm ăn kém,
Tích một núi nợ công.
Giờ nhà nước đề nghị
Dân phải gánh nợ công.
Đề nghị là bắt buộc.
Dân không trốn được đâu.
Và đó là nghịch cảnh -
Thằng nghèo nuôi thằng giàu.
5
Ta, giáo sư, tiến sĩ
Đông còn ơn quân Nguyên.
Hội thảo rồi cải cách,
Tiêu tốn cả núi tiền.
Thế mà rồi rốt cục
Mấy cuốn sách trẻ con
Dân giao cho họ viết,
Mà viết chẳng ra hồn.
Vì sao? Vì lần nữa,
Nước ta không giống ai.
Càng giáo sư, tiến sĩ,
Càng dốt và bất tài.
6
Cho một miếng khi đói
Bằng một gói khi no.
Dân được giúp con vịt,
Dù mất cả con bò.
Thế mà con vịt ấy
Bị bí thư, trưởng thôn,
Tức chính quyền, trắng trợn
Lấy mất của bà con.
Tởm, cái chính quyền ấy
Không giúp được thì thôi,
Còn giở cái trò khỉ.
Thương người dân nước tôi.
7
Thế đấy, ta là thế,
Toàn chuyện buồn, chuyện lo
Mà đem kể cho hết
Phải đến Tết Công Gô.
Bảy mươi, đáng được hưởng
Chút thư thái tuổi già,
Vậy mà buồn, phải viết
Về nghịch cảnh nước ta.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 17
1
Nước ta cứ làm ngược.
Thích chơi ngông, lạ đời.
Ngẫm mà xem, tất cả
Cái gì cũng khác người.
Bình thường, các nước khác
Khi kinh tế khó khăn,
Chính phủ phải thông cảm
Bớt sưu thuế cho dân.
Còn ta thì ngược lại.
Các bác biết cả rồi.
Ta, nhà nước đánh thuế
Cho đến chết mới thôi.
Mới đây, vụ Bún Chửi.
Tôi chẳng hiểu thế nào.
Sao thế nhỉ, càng chửi,
Khách càng đổ xô vào?
Con người cần tự trọng,
Nhất là trong miếng ăn.
Bát bún là chuyện nhỏ.
Chuyện lớn hơn nhiều lần
Là chuẩn mực đạo đức
Dường như lộn tùng phèo.
Rồi lương tâm, hành xử
Và tình người lộn theo.
2
Nhà nước sắp có luật
Bắt người dân kê khai
Và nộp thuế thu nhập
Từ ngôi nhà thứ hai.
Tự nhiên nhớ ngày trước
Bà Đầm Thép Thatcher
Nói một câu chí lý
Còn nhớ tận bây giờ.
“Vấn đề của cộng sản
Là phải cố làm sao
Tiêu hết tiền người khác,
Đến không còn xu nào”.
3
Tôi, vốn thích du lịch.
Nhẩm đếm, cho đến nay
Đã tới bốn sáu nước,
Và nhận thấy thế này.
Không ở đâu, quả thế,
Chính quyền nhắc người dân
Phải biết ơn ai đó
Để trả nghĩa, tu thân.
Ai đó sống tử tế,
Người khác tự nghe theo
Mà không cần nhắc nhở,
Càng không phải nói nhiều.
Nghĩa là nơi tôi đến
Là những nước bình thường.
Đừng quên các cụ dạy:
Hữu xạ tự nhiên hương.
4
Làm lãnh đạo thật sướng.
Không cần học hành nhiều.
Cứ thoải mái lãnh đạo,
Vơ vét và chi tiêu.
Sau chuyện có vỡ lỡ,
Thất thoát nghìn tỉ đồng,
Không phải đền tiền túi.
Bị cảnh cáo là xong.
Cảnh cáo là hết chuyện.
Tiền tham nhũng vẫn nguyên.
Chỉ sứt mẻ tí chút
Cái danh hiệu đảng viên.
5
Trường học và trạm xá,
Đặc biệt ở vùng cao
Đang rất thiếu, ấy vậy,
Mà chẳng hiểu thế nào
Cái tỉnh nhỏ Vĩnh Phúc
Dân đang đói dài dài.
Chi tiền xây Văn Miếu
Rồi chẳng biết thờ ai.
Hai trăm bảy mốt tỉ
Chứ không hề ít đâu.
Cách tư duy, phải nói,
“Thần kinh và ngu lâu”.
Tôi nhường các bác đoán
Bọn quan chức ở đây
Đút túi bao nhiêu tỉ
Từ khoản tiền thuế này?
6
Bóp vú làm từ thiện.
Ngoài áo, năm mươi nghìn.
Trong áo, thì chịu khó
Mà chi một trăm nghìn.
Bóp vú để gây quĩ
Giúp đồng bào Miền Trung.
Việc tốt mà cứ thấy
Hơi là lạ, khùng khùng.
Tôi già rồi, không biết
Bóp vú có gì hay.
Thậm chí cũng không biết
Nên hay không điều này.
Nhưng tôi biết chắc chắn
Việc hôm qua chính quyền
Bắt người cho bóp vú
Là việc làm không nên.
Các cháu làm từ thiện.
Vốn tự có của mình.
Cùng lắm thì nhắc nhở,
Sao quy vào tội hình?
PS
Mười bảy bài chua xót
Về nghịch cảnh nước nhà
Là nhiều hay còn ít?
Ôi nước ta, nước ta.
Tôi, một lòng theo Phật,
Muốn tĩnh tâm, thảnh thơi,
Buông bỏ mà chưa được,
Vì đang còn là người.
Vì vẫn còn nặng nợ
Đất nước này thân yêu.
Nên dẫu già, vẫn viết.
Đôi lúc quên, viết nhiều.
Viết với tâm trong sáng,
Chỉ mong lãnh đạo ta
Biết để rồi đổi mới.
Nam Mô A Di Đà.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 18
1
Một cô bé trung học
Hứa sẽ đốt nhà trường
Nếu được một nghìn Like
Cho bài viết bình thường.
Và cô đã đốt thật.
“Tớ đã nói là làm!”
Còn thêm: “Rất đơn giản,
Tớ là người Việt Nam”.
Một cậu, cũng trẻ lắm,
Vừa đăng video:
“Tôi sẽ nhảy từ nóc
Tòa nhà Bitexco.
Nếu status tôi viết,
Tôi là người Việt Nam,
Nhận được một triệu Like.
Thề - đã nói là làm!”
*
Tôi, cũng một người Việt,
Bảy mươi tuổi, đã già,
Ngẫm về hai bạn ấy
Mà thấy lòng xót xa.
2
Ở Trường Sơn, Nông Cống,
Cô giáo Phạm Thị Sang,
Bốn mươi năm hiệu trưởng
Trường Mầm Non ở làng.
Hôm qua đã té ngửa,
Nước mắt chảy ròng ròng,
Cầm sổ hưu - mỗi tháng
Hơn bốn trăm nghìn đồng.
3
Ở Đại Nài, Hà Tĩnh,
Hai mươi hộ dân nghèo
Còn té ngửa hơn thế
Bất ngờ, một buổi chiều,
Thấy người mang giấy báo
Đòi nợ, thật khó tin:
Mỗi nhà bảy lăm triệu.
Gốc nợ chỉ sáu nghìn.
4
Một bộ đội xuất ngũ,
Hà Nội, phố Hàng Bài.
Ông gửi tiền tiết kiệm
Từ Một Tám Tám Hai.
Vừa rồi ông nhận lại,
Gốc lãi ba mươi năm
Vừa đủ ba bát phở,
Cộng ba bốn gói tăm.
Mà số tiền lúc gửi,
Theo thời giá bấy giờ
Mua được một căn hộ.
Không thể không bất ngờ.
5
Hình như đã thành lệ -
Công an làm chết dân,
Công an được nhà nước
Cho đi khám tâm thần.
Đã tâm thần, cũng lạ,
Sao vẫn sống bình yên.
Hơn thế, được làm việc
Trong bộ máy công quyền?
*
Quốc Hội được báo cáo,
Nhiều vụ án cấp cao,
Nhất là tội tham nhũng
Không xử được, vì sao?
Vì cán bộ tham nhũng,
Ăn cắp tiền của dân.
Bị chỉ tay, vạch mặt,
Liền mắc bệnh tâm thần.
6
Hai tù nhân “đương chức”,
Bị “treo” hoặc bị giam
Như mọi tù nhân khác
Trên đất nước Việt Nam.
Thế mà hai vị ấy,
Ngay Hà Nội, lạ không,
Được thuê làm kế toán
Và tổ trưởng văn phòng.
Mà làm oai lắm nhé,
Có lương tháng, tất nhiên.
Xã Chàng Sơn, Thạch Thất.
Nói sai tôi chết liền.
7
Có một ông bộ trưởng,
Chẳng nêu tên làm gì,
Về hưu từ tám hoánh,
Mắc tội đáng tru di.
Thế mà chỉ “khiển trách” -
Ôi nhân ái làm sao. -
Và “cách chức bộ trưởng”.
Đố ai hiểu thế nào.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 19
1
Mồng Năm, tháng Mười Một,
Tại một quán cà-phê,
Hai Bà Trưng, Hà Nội,
Có vụ này hay ghê.
Người ta đã tổ chức
Bầu tổng thống Hoa Kỳ.
Tất nhiên chỉ bầu giả,
Nhưng ngẫm, cũng thấy kỳ.
Chín mươi người tham dự,
Được hướng dẫn tận tình.
Có cả ban tổ chức.
Nói chung là linh đình.
Người bầu ông tỉ phú.
Kẻ bầu bà Clinton.
Hồ hởi và nghiêm túc.
Nói chung, không thể hơn.
PS
Ta, vừa rồi bầu cử,
Khẩu hiệu treo rợp đường
Mà không ai hồ hởi,
Ngoài mấy ông quan phường.
Tôi dám chắc các vị
Bầu tổng thống Hoa Kỳ,
Trước, có đi bầu cử,
Cũng chẳng vui hơn gì.
Một việc rất trái khoáy.
Nhỡn tiền và xót xa.
Và đó là nghịch cảnh
Lớn nhất của nước nhà.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 20
1
Một linh mục yêu nước
Bị chính quyền Nghệ An
Ký lệnh phải trục xuất
Nhanh chóng khỏi địa bàn.
Chính quyền rất có thể
Giết hoặc trục xuất ông.
Nhưng liệu rồi có thể
Trục xuất cả cộng đồng?
Nghe như thời Trung Cổ,
Như xưa ở Châu Âu.
Không thích là trục xuất.
Mà trục xuất đi đâu?
Đất nước này, hãy nhớ,
Không riêng của người nào.
Linh mục cứ ở lại.
Sau lưng có đồng bào.
2
Thêm hơn bảy trăm vị
Chánh và phó giáo sư
Riêng trong năm Mười Sáu.
Thực mà cứ như hư.
Tôi dám chắc nhiều vị
Tiếng Anh chỉ bằng A,
Hoặc không bằng nào cả.
Quanh quẩn học trường nhà.
Giáo sư là giảng dạy
Hoặc nghiên cứu, tuy nhiên.
Ta - thăng quan, tiến chức,
Để được vấy mùi tiền.
Mà sao phải nhiều thế,
Hay chỉ phong cho oai?
Việt Nam ta, lạ thật,
Theo kiểu không giống ai.
3
Tháng Ba, năm Mười Sáu,
Ba phụ nữ Sài Gòn
Trương cờ chế độ cũ,
Án tù mười năm tròn.
Ở nhiều nước, phụ nữ
Thản nhiên lấy quốc kỳ
May quần con, áo ngực
Mà chẳng hề hấn gì.
Chắc người Việt còn nhớ,
Cách đây cũng không lâu,
Sao cờ của Tổ Quốc
Được gắn lên cờ Tàu.
Chiếc cờ năm sao ấy
Dương cao trên ti-vi,
Ngoài sân bay, thật lạ -
Chẳng ai hề hấn gì.
PS
Nhân tiên, tôi xin mách
Cờ ba sọc, màu vàng
Người ta treo chính thức
Ở Mỹ, mà nhiều bang.
Sang đấy mà trị chúng.
Giết hoặc tù, không tha.
Hơi đâu mà bắt nạt
Mấy cái mụ đàn bà.
4
Đúng là thời mạt pháp.
Loạn không thiếu điều gì.
Báo đảng vừa cho biết
Gần sáu trăm tăng ni
Được chính quyền tập huấn
Về quốc phòng, an ninh
Để chống bọn phản động
Và diễn biến hòa bình.
Tăng ni, người nhà Phật,
Thiện tâm và hiền lành
Được huấn luyện bài bản
Về bạo lực, chiến tranh.
Tăng ni đội mũ cối.
Không hiểu có súng không.
Tôi, một người theo Phật,
Nhìn mà thấy đau lòng.
5
Chiến tranh, nhiều người chết,
Đánh đuổi giặc nước ngoài.
Thế mà rồi, thắng cuộc
Ta, gần như ai ai
Cũng muốn bỏ đất nước
Để sang sống xứ người.
Một sự thật chua xót,
Còn hơn cả ngược đời.
Trẻ nhà giàu du học,
Ở lại luôn, không về.
Nửa triệu người nghèo khổ
Ra nước ngoài làm thuê.
Ra nước ngoài tập huấn
Và học cách trồng cây.
Ra nước ngoài chữa bệnh,
Đang là mốt hiện nay.
Nhiều quan tham, vỡ chuyện,
Bỏ trốn ra nước ngoài.
Các đại gia cũng vậy,
Không hôm nay thì mai.
Vậy có nghĩa là chúng,
Bọn nước ngoài xấu xa
Mà ta cố đánh đuổi
Có gì đó hơn ta?
Một câu hỏi nhức nhối
Và không dễ trả lời.
Vì nó đã chạm đến
Cái chết nhiều triệu người.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 21
1
Gạo ngon đem xuất khẩu,
Một cân bảy nghìn đồng.
Gạo thường bán trong nước.
Trên mười ba nghìn đồng.
2
Một con gà bé tí
Trước khi lên bàn ăn
Chịu hai mươi loại phí.
Khốn khổ người nông dân.
3
Dân ta chín mươi triệu
Mà mười hai triệu người
Ăn lương từ ngân sách.
Đúng là ta chịu chơi.
4
Việt Nam - bỏ quốc tịch
Cao gấp hàng trăm lần
Số người xin nhập tịch.
Quan sắp đông bằng dân.
5
Giáo viên nữ trẻ đẹp
Bắt đi hầu quan trên.
Một “nhiệm vụ chính trị”,
“Vinh dự” và “tự nhiên”.
Ngộ nhỡ quan nổi hứng
Mà làm cho có bầu,
Thì đó là “chính trị”.
Không trách quan được đâu.
6
Một người làm quan lớn,
Cả họ sẽ được nhờ
Cả họ làm quan lớn
Thì cả nước mất nhờ.
7
Có lẽ cả thế giới
Không đâu như nước mình.
Tiền giúp người lũ lụt
Là món quà ân tình.
Thế mà quan Hà Tĩnh
Lại đòi chia của dân.
Tức là lúc nguy khốn
Còn cướp cả miếng ăn.
Hơn thế, khi phân phát,
Dân nghèo chẳng suất nào,
Mà nhà quan bốn suất.
Đố ai hiểu vì sao.
8
Ở nước bọn giãy chết
Dân chúng sốn bình thường,
Không thi đua, hội hop,
Không sinh hoạt xã phường.
Và thành phố của chúng
Không văn hiến, anh hùng.
Làng xã cũng không có
Biển Văn Hóa to đùng.
Thế mà chúng, cuộc sống
Nói chung là yên hòa.
Không có nhiều chuyện khủng,
Chí ít không như ta.
Ta, mỗi năm, thật sợ,
Một nghìn vụ giết người.
Trong đó có nhiều vụ
Ngớ ngẩn và rợn người.
Lần nữa lại muốn hỏi -
Ta, cái gì cũng hay,
Mà làm sao nên nỗi,
Lắm chuyện buồn thế này?
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 22
2
Xem lý lịch lãnh đạo
Thấy thật hoành tá tràng.
Toàn tiến sĩ về đảng
Vĩ đại và vinh quang.
Xây dựng đảng vững mạnh.
Còn đất nước thì sao?
Chưa thấy có luận án
Chăm lo cho đồng bào.
3
Nếu muốn sống lương thiện,
Tâm hồn không xạm đen,
Thì hãy cố mà tránh
Cái bộ máy công quyền.
Là vì bộ máy ấy,
Như máy làm bích qui.
Ai đã chui vào đấy
Đều giống nhau y xì.
Và rằng dẫu không muốn,
Bạn sẽ bị nhuốm dần
Thòi lươn lẹo, vô cảm,
Giả dối và tham ăn.
Nhuốm dần từng tí một
Các thói xấu nhiễu nhương.
Cho đến khi tự bạn
Cho là điều bình thường.
Buồn lắm, tôi đang nói
Về công quyền nước ta.
Đó là một thực tế.
Một nghịch cảnh xót xa.
4
Phải bốn năm vật lộn,
Cây tre mới vươn cao
Được ba xăng-ti-met.
Vất vả biết chừng nào.
Nhưng từ năm sau đó,
Nó cao thêm mỗi ngày
Ba mươi xăng-ti-met.
Thật kỳ diệu điều này.
Suốt bốn năm lặng lẽ
Chịu đau đớn, hy sinh,
Cây tre dồn dinh dưỡng
Nuôi bộ rễ của mình.
Khổng tử xưa đã dạy
Phải Tu Thân, Tề Gia,
Mới đến lo Trị Quốc.
Còn các quan nước ta
Không thèm nuôi gốc rễ,
Tức không lo tu thân,
Mà nhảy ra Trị Quốc
Để ăn cướp của dân.
Thực tế là như vậy.
Thật buồn cho nước nhà.
Lại thêm một nghịch cảnh
Nhỡn tiền và xót xa.
5
Ta có đủ các loại
Huân Chương và Huy Chương
Cho những người chiến đấu,
Ngã xuống ở chiến trường.
Thế mà không hề có,
Thật buồn và thật đau,
Huân, Huy Chương công trạng
Cho những người chống Tàu.
Tủi linh hồn chiến sĩ
Đã vì nước hy sinh.
Sao như thế được nhỉ?
Thật lạ cái nước mình.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 23
*
Ngoài ta ra, chưa thấy
Có nước nào đổi vàng,
Vàng thật, cầm nằng nặng,
Lấy vàng giấy ngân hàng.
Có ai muốn không nhỉ,
Đổi con chim trong tay,
Con chim quí, có thật,
Lấy con chim đang bay?
*
Ở Hậu Lộc, Thanh Hóa,
Có cháu bé ra đời,
Khai sinh còn chưa có,
Vậy mà đã có người
Đến thu tiền đóng góp
Xây nghĩa trang, ái chà,
Cái sự này kỳ cục
Chỉ có ở nước ta!
*
Quân đội làm kinh tế,
Thủ tướng giao đồng bào
Việc bảo vệ biển đảo.
Đố ai hiểu thế nào.
Càng khó hiểu - cảnh sát
Săn bắt người biểu tình.
Còn việc săn bắt cướp
Lại giao cho dân tình.
*
Xưa đảng và nhà nước
Lấy đất của người giàu
Chia cho người nghèo khổ.
Nhưng sáu mươi năm sau
Chính đảng và nhà nước
Lấy đất của dân cày
Chia cho người giàu có.
Đúng là lạ lắm thay.
*
Cái thân phận đầy tớ
Là việc của thằng bần.
Thế mà ai cũng muốn
Làm đầy tớ cho dân.
Thường đầy tớ mà láo,
Chủ đuổi ra khỏi nhà.
Ta - đầy tớ đuổi chủ.
Thật lạ cái nước ta.
*
Ở ta, thành lãnh đạo
Chỉ cần cái đảng viên.
Cái đảng viên chưa đủ
Thì bù thêm ít tiền.
Trong khi người tử tế,
Có học, có lương tâm
Lại trở thành “phản động”,
Bị tống vào nhà giam.
*
Ta, nghịch cảnh nhiều lắm,
Kể ra còn dài dài.
Lạ thật, ta lạ thật,
Theo kiểu không giống ai.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 24
Cần phải mổ chân trái,
Thế mà rồi các ông
Lại đè mổ chân phải.
Các bác thấy lạ không?
Chưa hết, mấy ông ấy
Sau đó lại đòi tiền
Đã mổ nhầm chân phải.
Nghe mà muốn phát điên.
Ở đâu mà lạ vậy?
Ở Việt Đức, nước ta.
Bệnh viện đầu ngành đấy,
Niềm tự hào nước nhà.
*
Lâu rồi, ở Thụy Điển
Một bệnh nhân, không may,
Bị cắt mất “cậu nhỏ”
Vì mổ nhầm. Anh này
Bắt người bác sĩ mổ
Đền một triệu đô-la.
Hoặc phải cắt “cái ấy”
Nối vào cho anh ta.
Vụ việc được giải quyết
Sau thương lượng kéo dài.
Bác sĩ và bệnh viện
Phải đền một triệu hai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét